Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 472 - Mã đại sư vừa học đã trổ tài

Từ Huyền giải thích bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Vị Mã đại sư này vốn không có nghiệp vụ xử lý chuyện cầu cơm này.”
“Nhưng bởi vì một vài lý do đặc biệt nên ông ta không dám làm tiếp những nghiệp vụ ban đầu nữa.”
“Đúng lúc anh tìm tới ông ta, hiện giờ ông ta thật sự thiếu tiền, cũng muốn đồng ý với anh ngay.”
“Đáng tiếc ông ta lại không rành rẽ phương diện này.”
“Nếu đổi thành đại sư khác, hẳn là sẽ thẳng thừng từ chối.”
“Nhưng vị Mã đại sư này tương đối... tương đối dũng cảm.”
“Hai lần đầu anh đi tìm ông ta, ông ta không lập tức từ chối anh nhưng cũng không đồng ý với anh ngay.”
“Chính là treo anh lại.”
“Chờ sau khi anh đi, ông ta vội vàng học ngay!”
“Đáng tiếc, thuật cầu cơm đúng là không lưu truyền rộng rãi ở chỗ chúng ta.”
“Mã đại sư này không tìm được người nào để thỉnh giáo.”
“Ông ta chỉ có thể chạy đến trên diễn đàn, nửa hiểu nửa mò học thử theo những tài liệu dân mạng đưa lên.”
“Lúc trước, ông ta có bản lĩnh nhất định trên phương diện huyền học, cuối cùng thật sự bị ông ta ăn tươi nuốt sống học được đại khái.”
“Đến lần thứ ba anh tìm tới, ông ta bèn thuận thế nhận lời.”
“Lần cầu cơm giúp anh kia chính là lần đầu tiên ông ta làm thử sau khi học xong.”
“Giờ tôi thay ông ta nói rõ một chút.”
“Đa phần chuyện cầu cơm này đều do bà đồng nữ thực hiện.”
“Chủ yếu là vì thân thể phụ nữ thuần âm, tương thích với hồn phách hơn.”
“Nếu đổi thành đàn ông làm việc này, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.”
“Vị Mã đại sư này, thân là đàn ông.”
“Ông ta có thể học được chỉ trong thời gian ngắn như vậy, còn thực hiện thành công ngay trong lần đầu tiên.”
“Cũng chẳng dễ dàng gì.”
Từ Huyền nói đến đây thì không khỏi lắc đầu cười.
“Vấn đề là.”
“Ông ta chỉ học được cách thỉnh tới, nhưng lại không biết làm sao để đưa người trở về.”
“Lúc đầu, mẹ anh ở dưới đợi một lúc cũng sắp sửa chuyển thế đầu thai rồi.”
“Đột nhiên bị người ta mời lên gặp con trai một lần, đương nhiên rất vui vẻ.”
“Xem như thỏa mãn tâm nguyện của bà.”
“Kết quả, sau khi nghi thức cầu cơm kết thúc.”
“Mẹ anh đang chờ vị đại sư mời bà đến kia đưa bà về.”
“Sau đó lại hoang mang nhận ra đại sư kia thế mà mặc kệ bà...”
“Thế là bà yên ổn đến nhưng không về được...”
“Loại hồn phách như mẹ anh không thể ở lại dương gian quá lâu, nếu không sẽ bị tiêu tán.”
“Bà vốn cho rằng chuyện này liên quan đến vợ anh.”
“Lần kia, anh lấy cái cớ vợ anh không tìm thấy chiếc vòng vàng nọ để mời mẹ anh tới hỏi thăm.”
“Tự nhiên bà cũng đổ hết lỗi sai lên người vợ anh.”
“Báo mộng cho anh để phàn nàn vợ anh bất hiếu...”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe đến hết hồn.
Đờ mờ!
Vị Mã đại sư này thật sự quá là... Đúng là... nhân tài trong ngành bọn họ.
Thao tác càng ngày càng dữ dằn mà...
Người chồng nghe tới triệt để trợn tròn mắt.
Làm cả buổi trời, hóa ra cuối cùng là tìm trúng đại sư mới vào nghề?
Người vợ bên cạnh hừ lạnh: “Giờ anh biết chuyện gì xảy ra rồi chứ gì? Còn trách em nữa hả?”
“Anh, anh...”
Người chồng vừa hoảng vừa vội, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Từ Huyền bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
“Bác sĩ Từ, cầu xin cậu mau cứu mẹ tôi với...”
“Tôi không muốn nhìn thấy bà rơi vào hoàn cảnh này chỉ vì tôi...”
Nói rồi, mắt ông ta có chút đỏ hoe.
Từ Huyền mỉm cười: “Chuyện này đơn giản.”
Nói đoạn, hắn gõ nhẹ lên mặt bàn bên cạnh.
Một gợn sóng vô hình lan rộng ra.
Không chỉ vậy, ngay sau đó có một bà cụ mập mạp hơi mờ bay từ bên ngoài vào.
Bà cụ này có vẻ thoáng mờ mịt, thần trí không rõ ràng.
Lúc nhìn thấy hai người trong phòng tư vấn, biểu cảm trên mặt bà mới sinh động hơn chút ít.
Khi nhìn đến con dâu mình lập tức lộ ra sắc mặt giận dữ, dáng vẻ một lời không hợp sẽ nổi đóa lên mắng chửi ngay tức khắc.
Dọa cho người vợ sợ đến biến sắc, vội vã trốn sau lưng người chồng.
“Mẹ, không phải con hại mẹ, muốn trách thì trách con của mẹ kìa...”
Từ Huyền lại gõ xuống bàn.
Hắn mở miệng: “Lão nhân gia, quả thực không thể trách con dâu bà.”
“Bà cũng đừng nóng, tối nay sẽ đưa bà trở về, tuyệt đối không làm chậm trễ việc đầu thai của bà.”
Bà cụ nghe vậy, chớp mắt trở nên mừng rỡ.
Vội vàng hành lễ nói cảm ơn Từ Huyền.
Từ Huyền mỉm cười: “Trước hết tôi tìm một nơi cho bà ở lại để tránh hồn phách bà lại bị tổn hại.”
Bà cụ gật đầu lia lịa, lại cúi người nói cảm ơn Từ Huyền.
Từ Huyền bảo Tống Sở Sở lấy một bình rượu Mao Đài rỗng ra, kế đó vung tay lên, thu hồn phách bà cụ này vào trong.
Người chồng lập tức có chút không nỡ: “Mẹ...”
“Bác sĩ Từ, cậu có thể đưa mẹ tôi ra lần nữa được không, tôi muốn nhìn bà thêm chút nữa...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Được thì được đấy, có điều hiện tại hồn phách của mẹ anh vốn yếu ớt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận