Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 940 - A đù! Lại gặp người tàn nhẫn hơn rồi! (2)

"Tương phản, chỉ cần anh yếu nhớt thì khắc chế cũng sẽ giảm xuống."
"Anh còn nhớ trước đây có một khoảng thời gian, anh ăn thức ăn quá hạn ngộ độc, nằm trên giường một thời gian hay không."
"Kết quả thời gian đó, cha mẹ anh đột nhiên kiếm được số tiền lớn..."
Ánh mắt của [Ngồi Ăn Chờ Chết] sáng lên: "Bác sĩ Từ, tôi hiểu ý của anh rồi!"
Nói xong, anh ta thưởng hỏa tiễn siêu cấp cho Từ Huyền.
Đồng thời vẻ mặt vui mừng nói: "Đợi sau khi tôi có tiền, sẽ quay lại thưởng tiếp cho anh!"
Nói xong, anh ta nhanh chóng thoát ra ngoài.
Vô số khán giả trong phòng live đều không hiểu ra sao. Tình hình gì vậy?
Sao mới nói một nữa, bệnh hữu này đột nhiên bỏ chạy rồi! Bọn họ đều hỏi Từ Huyền.
...
"Bác sĩ Từ, vừa nãy sao bệnh hữu đó lại cắt kết nối rồi?"
"Đúng vậy, bác sĩ Từ, chẳng phải anh vẫn chưa nói phương án giải quyết à?"
Từ Huyền lắc đầu nói: "Vừa nãy bệnh hữu đó đã biết nên làm thế nào."
"Bây giờ anh ta đi chuẩn bị đánh gãy chân mình, biến bản thân thành kẻ tàn phế."
"Như vậy, sau này cả đời sẽ nằm trên giường, khắc chế cha mẹ cũng sẽ thu nhỏ lại."
Hắn nói ra những lời này, vô số khán giả xem live trong phòng đều choáng váng.
"A đù a đù a đù! Cũng tàn nhẫn quá đi!"
"Kiểu người cứng rắn gì vậy!"
"Đỉnh lắm! Thì ra tác dụng phụ là điều này! Vậy mà cũng chấp nhận được? Tôi cạn lời rồi đó!"
Vô số khán giả xem live đều tê rần.
Cách thứ nhất yên lành lại không chọn, đi chọn cách thứ hai.
Thà rằng cả đời nằm trên giường làm kẻ tàn phế cũng không muốn kiếm tiền một cách dễ dàng. Khiến bọn họ đều không biết nên nói gì mới ổn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, người đó đúng là rất có thể làm ra được chuyện này. Lúc này, Từ Huyền cũng lắc đầu: "Các người nhầm rồi."
"Tác dụng phụ mà tôi nói vốn không phải là cái này."
"Cả đời nằm trên giường vốn không phải là tác dụng phụ đối với bệnh hữu vừa nãy."
"Trái lại còn có thể nằm yên tâm thoải mái."
"Dù sao thì một người thường sống cuộc sống như anh ta, người khác sẽ khinh thường."
"Kẻ tàn phế hai chân như anh ta sống cuộc sống như vậy, người khác chỉ đồng tình mà thôi."
"Ngay cả người nói xấu cũng ít đi."
Vô số khán giả trong phòng live đều nghe đến choáng váng!
Hay lắm! Mịa nó vậy mà cũng được!
Thật sự cho bọn họ mở mang tầm mắt!
Chỉ có thể nói thế giới này đúng là đa dạng, hạng người nào cũng có.
Có khán giả xem live tò mò hỏi thăm Từ Huyền xem rốt cuộc tác dụng phụ hắn nói là gì. Người này đã có thể nhẫn đến mức đó, còn điều gì không thể nhịn được nữa?
Từ Huyền thản nhiên nói: “Nếu bệnh hữu vừa rồi làm vậy, trong thời gian ngắn chắc chắn không có vấn đề.”
“Thậm chí, cha mẹ sẽ cho anh ta nhiều tiền hơn. Anh ta còn cảm thấy cuộc sống trôi qua rất thoải mái.”
“Vấn đề duy nhất là... đến vài chục năm sau, cha mẹ anh ta đã lớn tuổi.”
“Hơn nữa, họ còn qua đời sớm hơn anh ta.”
“Đến lúc đó, không còn ai chăm sóc anh ta.”
“Cũng không có người nào kiếm tiền cho anh ta tiêu xài nữa.”
“Cuộc sống bỗng chốc sẽ trở nên cực kỳ khó khăn...”
Đông đảo khán giả xem live đều bày tỏ vô cùng hợp lý.
Đến nước này mà cmn còn không khó khăn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ nhân sinh luôn...
Lúc này, có bình luận lướt ngang màn hình: “Đáng tiếc [Ngồi Ăn Chờ Chết] lúc nãy không nghe được tác dụng phụ này, nếu không có lẽ anh ta sẽ thay đổi suy nghĩ ngay.”
“Bác sĩ Từ, tôi thấy anh ta đáng thương quá, có thể cứu vớt anh ta không?”
Sau khi rất nhiều khán giả xem live đọc được màn đạn này cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
Trong tình huống bình thường, Từ Huyền vẫn đối xử khá nhân tình với bệnh hữu kết nối. Mỗi lần hắn thấy có người có đi sai đường đều sẽ nghĩ cách dẫn dắt người đó quay về quỹ đạo.
Chẳng hạn như chị gái [Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] kết nối trước kia.
Mà lần này, hắn gần như hoàn toàn bỏ mặc [Ngồi Ăn Chờ Chết], không có một chút ý muốn cứu vớt nào. Từ Huyền thấy màn đạn này thì bình thản nói: “Mọi người nghĩ nhiều rồi.”
“Cho dù vừa rồi tôi có nói với anh ta đi nữa, anh ta sẽ chỉ thoáng do dự một lát.”
“Sau đó rồi đâu lại vào đấy cả thôi.”
“Nếu mọi người không tin, hiện giờ [Ngồi Ăn Chờ Chết] vẫn đang xem livestream.”
“Mọi người có thể hỏi anh ta thử.”
“Về phần cứu vớt anh ta...”
Từ Huyền cười nhạt: “Mọi người cảm thấy anh ta cần cứu vớt nhưng chính anh lại không hề nghĩ vậy.”
“Anh ta cảm thấy bản thân rất tốt, cần gì phải cứu chứ?”
Lúc này, [Ngồi Ăn Chờ Chết] cũng lên tiếng: “Bác sĩ Từ nói rất đúng!”
“Tôi thế này rất tốt.”
Đông đảo khán giả trong phòng live đều không biết nên nói gì.
Từ Huyền chỉ cười nhạt. Nếu nhất quyết cần hắn nhúng tay vào, đương nhiên [Ngồi Ăn Chờ Chết] này sẽ quay về cuộc sống bình thường. Anh ta sẽ đi làm, kết hôn, sinh con như những người thường khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận