Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 395 - Cảm giác ông chủ này đang lừa mình nhưng lại không có bằng chứng (2)

Khi Tống Sở Sở luyện càng ngày càng thành thạo, nước được ngưng tụ ra ngược lại càng ngày càng hôi chua... Nếu muốn hình dung một chút.
Nó hệt như uống nước cống, sau đó lên men trong dạ dày rồi lại phun ra... Hết sức điên rồ!
Mỗi lần luyện tập thêm mấy lần, chỉ cần không cẩn thận để dính tí xíu lên quần áo. Trên người cô đều sẽ tỏa ra hương vị cực kỳ quỷ dị...
Không một ai trên tàu điện ngầm muốn ngồi chung một toa với cô... Chính là quá lố như vậy đó!
Tống Sở Sở không biết xấu hổ, nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy có lẽ khả năng thấu hiểu của tôi về loại thuốc này có vấn đề.”
“Còn cần anh chỉ dạy giúp tôi thêm chút nữa.”
Từ Huyền lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Khả năng thấu hiểu của cô không có vấn đề.”
“Cứ tiếp tục luyện tập như vậy là được.”
“Một ngày nào đó, cô sẽ thành công.”
Tống Sở Sở ngạc nhiên.
Cô có loại cảm giác.
Hình như vị ông chủ này của cô đang đào hố cho cô thì phải, nhưng cô lại không có chứng cứ.
Vài ngày sau.
Chỉ cần thời điểm phòng tư vấn không có khách.
Tống Sở Sở sẽ vất vả luyện tập “chế thuốc”.
Càng về sau, lúc cô dần dần thành thạo, xác suất thành công và tiêu hao của “chế thuốc” cũng được cải thiện rất nhiều. Điều quỷ dị là cô vẽ các loại thuốc khác đều không có vấn đề gì.
Duy chỉ có thuốc “bù nước” đơn giản nhất là vẫn một mực không luyện tốt được. Hơn nữa, càng luyện tập thì hương vị lại càng đáng sợ.
Đến cuối cùng, Từ Huyền cũng cấm cô luyện vẽ thứ đồ chơi này trong phòng tư vấn -- Ai không biết còn tưởng rằng có người đang nấu cớt trong phòng nữa đó!
...
Ngay lúc Tống Sở Sở hết sức khổ sở.
Cảnh sát Vương đã lâu không gặp tìm đến phòng tư vấn.
Lần này, anh ta không đi một mình mà còn dẫn theo một bé gái khoảng mười hai, mười ba tuổi.
“Bác sĩ Từ, tôi lại tới làm phiền ngài đây.”
Cảnh sát Vương nở nụ cười cởi mở.
Có sự hiện diện của vị “cao thủ phá án” Hứa Tiểu Diêm nọ.
Tỉ lệ tội phạm bên trong khu vực quản lý giảm mạnh -- Chủ yếu là rất nhiều tội phạm đều không dám gây án trong khu vực quản lý này. Gần đây, tất cả nhân viên cảnh sát trong cục của bọn họ đều nhàn rỗi không chịu nổi.
“Thậm chí, cục cảnh sát của khu vực khác cũng thăm dò muốn “mượn tạm” Hứa Tiểu Diêm qua giúp đỡ một chút.
Từ Huyền cười khẽ: “Cảnh sát Vương, đã lâu không gặp.”
Cảnh sát Vương cười ha hả, nói: “Lần này, tôi vẫn đến để mua thuốc.”
“Vẫn là hai mươi tờ thuốc, bác sĩ Từ, có phải anh đã sớm chuẩn bị xong rồi đúng không?”
Từ Huyền nhìn cảnh sát Vương đi từ bên ngoài vào, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý sâu xa. Hắn lấy một xấp giấy ghi chú đã chuẩn bị sẵn từ ngăn kéo ra rồi đưa qua.
“Hể?”
Sau khi cảnh sát Vương nhận lấy và nhìn thoáng qua. Mới đầu, anh ấy còn có chút kinh ngạc.
Lần này hình vẽ thuốc trên giấy thế mà nghiêm túc hơn nhiều. Không giống như lần trước chỉ viết qua loa mỗi chữ “Do”. Nhưng lúc cảnh sát Vương xem xét lại thì lập tức phát hiện có gì đó sai sai. Lần này cứ cảm thấy Doraemon là lạ thế nào ấy. Cảm giác giống như một lão trung niên lưu manh... Nói chung là nhìn không giống mèo máy Doraemon chút nào...
Cảnh sát Vương nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Từ, tranh lần này là phiên bản nâng cấp à?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không phải.”
Hắn chỉ vào Tống Sở Sở rồi nói: “Lần này là nhân viên của tôi làm.”
Trên mặt cảnh sát Vương thoáng lộ vẻ do dự: “À... bác sĩ Từ, cái này... cái này có được không vậy?”
Anh ta biết nội tình của Tống Sở Sở mà!
Tính ra cô đi theo Từ Huyền cũng tầm vài tháng chứ mấy. Huống chi, không nghe thấy Từ Huyền nói gì à?
Nhân viên! Ngay cả đệ tử cũng không phải!
Hẳn là hàng giả kém chất lượng rồi...
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Quả thực hiệu quả sẽ hơi kém hơn một chút.”
“Có điều, thuốc do vị nhân viên này của tôi làm ra có một ưu thế.”
Cảnh sát Vương tò mò hỏi: “Ưu thế gì?”
Từ Huyền cười khẽ nói ra hai chữ: “Giá rẻ.”
“Thuốc do chính tôi làm, một tờ một vạn.”
“Do cô ấy làm thì chỉ cần hai ngàn.”
“Số tiền anh dùng để mua hai mươi tờ ban đầu, bây giờ có thể mua được một trăm tờ!”
Ánh mắt cảnh sát Vương lập tức sáng rỡ!
Anh ta động lòng rồi!
Vốn dĩ những đồng nghiệp nhân viên cảnh sát trong cục bọn họ đều chỉ được phát tạm một tờ trong lúc làm nhiệm vụ. Còn phải thay phiên nhau dùng.
Suy cho cùng, kinh phí có hạn.
Nếu thật sự có một trăm tờ, vậy tất cả nhân viên cảnh sát trong cục bọn họ hoàn toàn có thể được phát mỗi người một tờ! Thậm chí còn có thể được thêm một tờ dự bị!
Nếu còn thừa nhiều, nói không chừng còn có thể phát thêm vài tờ làm phúc lợi cho người nhà nữa! Cảnh sát Vương cười ha hả, nói: “Có thể, có thể! Vậy tôi lấy cái này.”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe vậy có chút đau bao tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận