Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 687 - Bác sĩ Từ đâu? Cô gái tấu hài như chị hoàn toàn chả có sức chiến đấu gì cả! (1)

“Tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình thực tế thông qua biểu cảm nhỏ của anh thôi.”
“Anh quả thật không gạt tôi.”
“Xem ra, tình huống nhà các anh đúng là có ẩn tình đấy...”
“Có phải lúc ông nội anh còn sống có điểm đặc biệt gì không?”
Tống Sở Sở hơi bồn chồn trong lòng. Nếu cô vừa mới trông tiệm thay ông chủ mà đã giải quyết không xong thì mất mặt lắm...
Người đàn ông trung niên kia chần chờ một lát rồi gật đầu nói: “Đúng là có...”
Người đàn ông trung niên nói: “Trước khi ông nội tôi 90 tuổi, sức khỏe ông luôn rất tốt.”
“Thân thể cũng không có bệnh tật gì.”
“Nhưng sau khi ông hơn 90 tuổi, thần kinh hơi không bình thường cho lắm.”
“Bác sĩ nói đây là bệnh mất trí người già.”
“Mười mấy năm qua, ông thường xuyên tự mình lẩm bẩm nói mê sảng.”
“Sau đó, bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn, ông còn dùng gậy ba toong gõ đầu chúng tôi.”
“Người nhà chúng tôi đều bị ông gõ hết rồi...”
“Lúc còn trẻ, ông nội tôi là quân nhân, tham gia đủ các trận chiến, sức lực mạnh lắm!”
“Nếu năm đó ông mà gõ đầu chúng tôi, nói không chừng gõ một phát bay đầu luôn đấy.”
Người đàn ông trung niên nói đến đây lại cười khổ: “Tôi từng này tuổi rồi, dù sao cũng không quan trọng nữa.”
“Suy cho cùng, ông nội có sức lực lớn thì lớn, nhưng tuổi đã cao, động tác cũng chậm chạp, chỉ cần tránh né một tí là được.”
“Chủ yếu là cha tôi, hơn 70 tuổi rồi vẫn bị ông gõ đầu rất nhiều lần, suýt nữa phải tiễn đưa người luôn...”
“Về sau, lúc cha tôi ở nhà đều phải đội mũ bảo hiểm...”
Tống Sở Sở nghe đến đây, xém tí đã phì cười ra tiếng. Nhưng cô vẫn kiềm lại được.
Không thể cười!
Thời điểm Từ Huyền tiếp đãi khách, dù gặp phải loại chuyện không hợp lẽ thường cỡ nào cũng chưa từng cười. Cười lên rồi sẽ hết ngầu lòi ngay...
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói tiếp: “Lúc đầu chúng tôi muốn đưa ông nội ra ngoài ở và mời điều dưỡng cho ông.”
“Nhưng ông nội tôi không chịu. Hơn nữa, thái độ ông còn khá hung dữ.”
“Thế là dẹp luôn.”
“Sau đó, không còn cách nào đành phải thuê điều dưỡng chăm sóc ông nội, cố hết sức để ông nội ở lại trong phòng, đừng ra ngoài.”
Tống Sở Sở không khỏi nhíu mày.
Xem như cô hiểu rồi.
Người này nói nhà họ không hề ngược đãi ông cụ là thật. Nhưng chắc chắn cũng không phải kiểu tình cảm cực kỳ nồng hậu.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu được tâm lý của người đàn ông này và người nhà ông ta.
Trong nhà có ông nội đã gần 100 tuổi, hơn nữa còn có bệnh tâm thần, hở tí là đánh người. Thời gian dần trôi, dù tình cảm sâu đậm cách mấy cũng bị bào mòn hết trong hơn mười năm.
E rằng, cuối cùng trong lòng họ chỉ còn lại chán ghét...
Có thể làm ra việc phụng dưỡng bình thường ngoài mặt như vậy đã xem như có đạo đức. Còn phải là nhà có điều kiện mới làm được.
Nếu đổi thành nhà có điều kiện kinh tế eo hẹp, chỉ sợ đã sớm xem ông là gánh nặng và bỏ mặc...
Có lẽ lúc ông cụ qua đời, tâm trạng của người nhà này không phải đau lòng mà là trút được gánh nặng. Chỉ là bọn họ không ngờ mình đã vui mừng quá sớm.
Sau khi vị trưởng bối mất trí này qua đời, ông chẳng những không yên tĩnh, ngược lại còn trở nên tệ hơn...
Lòng Tống Sở Sở khẽ động.
Cô đi theo Từ Huyền tu luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội một mình ra tay, xem như thử kiểm tra trình độ của mình.
Nghĩ đến đây, cô tươi cười: “Được rồi, tôi đã biết vấn đề của anh.”
“Vấn đề này rất dễ giải quyết.”
“Tôi sẽ đến thẳng nhà anh, xua đuổi hồn phách của ông nội anh đi là được.”
Người đàn ông trung niên do dự trong chốc lát rồi nói: “À thì, tôi muốn mời bác sĩ Từ đi có được không?”
“Không... Không phải tôi không tin cô.”
“Chỉ là... Ặc, thôi vậy đi cũng được...”
Nói nửa chừng, ông ta đột nhiên tạm ngừng, muốn nói ra một lý do thích hợp và khéo léo, nhưng cuối cùng lại không nghĩ ra được gì. Chỉ có thể thuận miệng đồng ý.
Nhưng một giây sau, ông ta lập tức hối hận.
Tống Sở Sở khẽ co giật khóe miệng.
“Anh chờ tôi bên ngoài một lát, tôi lấy ít đồ rồi sẽ đi cùng anh ngay.”
Đợi đến khi người đàn ông trung niên ra ngoài.
Tống Sở Sở vội chạy đến chỗ Tử Nam đang chuyên tâm đọc sách.
Cô cười hề hề, nói: “Sư phụ, cầu ngài che chở!”
“Lát nữa ngài đi cùng con đi, nếu con không giải quyết được, ngài ra tay giúp con có được không?”
Lần đầu hành động, Tống Sở Sở không có niềm tin vững chắc cho lắm.
Vì vậy, cô dứt khoát gọi sư phụ nhà mình đến áp trận.
Lỡ như lúc đó không dàn xếp được, còn có sư phụ ra tay, cũng không đến nỗi mất mặt…
Tử Nam mù mờ nói: “Nhưng mà... Nhưng mà sư phụ vừa bảo ta xem hết sách này...”
Tiểu Si đang chơi điện thoại ngay bên cạnh, đột nhiên ngẩng đầu lên cười hì hì nói: “Ta có thể đi với cô.”
“Nhưng ta có một điều kiện...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận