Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 780 - Hả? Pháp luật không quy định như vậy mà… (2)

"Lúc đó trong lòng tôi hơi hồi hộp, cảm giác không đúng."
"Nhưng tôi hỏi thế nào, đánh chết anh ấy đều không thừa nhận là lấy tiền của công ty..."
Lúc này, đông đảo khán giả xem live mới chợt hiểu.
Khó trách sau khi người này kết nối lại hỏi vấn đề này.
Chỉ sợ là sợ ông xã gặp chuyện không may nên không nhịn được mà hỏi, lại sợ sau khi hỏi công khai lại rước lấy phiền phức cho ông xã. Cho nên mới hỏi vấn đề quanh co lòng vòng để dò xét...
Chỉ là không ngờ kết quả khi hỏi lại đáng sợ như vậy. Trực tiếp phá vỡ người này.
[Bà Tiên Đáng Yêu Balala] không nhịn được mà nói: "Bác sĩ Từ, tôi không hiểu."
"Tôi đã cố ý tìm luật sư hỏi qua, anh ấy không phải là nhân viên công chức, loại như phạm tội kinh tế cùng lắm là giam giữ không thời hạn."
"Không liên quan đến tử hình đúng không?"
Rất nhiều khán giả xem live có công việc liên quan đến pháp luật cũng cẩn thận nghe đáp án của Từ Huyền. Bọn họ cũng hơi buồn bực.
Loại chức vụ phạm tội, bất kể là kinh nghiệm hay là lý luận, chuyện này đều không khoa trương đến mức tử hình. Từ Huyền cũng cười nhạt: "Tôi nói chồng chị tham nhũng tiền của công ty lúc nào chứ?"
[Bà Tiên Đáng Yêu Balala] lập tức ngây ra, cô lắp bắp nói: "Bác sĩ Từ, không phải vừa rồi cậu nói... anh ấy sẽ chết à?"
Từ Huyền ung dung nói: "Chồng chị không có gạt chị."
"Gần đây đúng là anh ta đã phát tài được một khoản lớn."
"Nhưng số tiền đó không phải lấy từ công ty của anh ta. Mà là nhặt được."
[Bà Tiên Đáng Yêu Balala] đờ ra: "Nhặt nhặt... nhặt được?"
Vô số khán giả xem live cũng nghe đến choáng váng.
Tình tiết này phát triển không đúng cho lắm...
Từ Huyền thản nhiên nói: "Loại người như chồng chị, tuy thích chiếm lợi là không có sai."
"Chỉ là anh ta cũng có giới hạn."
"Chỉ chiếm thứ có thể chiếm trong phạm vi quy tắc."
"Chuyện như cầm tiền công ty, chỉ cần không chạy trốn thì nhất định sẽ bị phát hiện."
"Anh ta lại không ngốc, sao có thể làm ra chuyện này được?"
[Bà Tiên Đáng Yêu Balala] cảm thấy hồ đồ rồi.
Cô sững sờ: "Vậy cậu còn nói anh ấy sẽ chết?"
"Nhặt tiền càng không bị phán tử hình đúng không?"
Sắc mặt của Từ Huyền hơi vi diệu: "Ai bảo khoản tiền anh ta nhặt hơi đặc biệt chứ..."
"Tôi hỏi chị."
"Chị còn nhớ không lâu trước, chị và chồng chị, còn có mấy người bạn khác. Cùng nhau đến vùng quê dã ngoại nướng đồ nướng không."
[Bà Tiên Đáng Yêu Balala] gật đầu: "Đúng là có chuyện này."
"Tôi nhớ rất rõ, lúc đó mấy người bọn tôi đều là lần đầu đi dã ngoại, không có kinh nghiệm gì cả."
"Lần đó còn rất chật vật."
"Nhưng cuối cùng cũng xem là chơi vui vẻ."
Từ Huyền mỉm cười nghe.
Sau khi nghe cô nói xong, mới ung dung nói: "Vậy có lẽ chị còn nhớ mấy người dùng bật lửa đốt than củi không cháy."
"Dù sao thì điểm cháy của thứ như than củi khá cao, mấy người cũng không biết dùng cồn làm mồi dẫn lửa."
"Sau đó là chồng chị nghĩ ra cách, tìm người trong thôn xin ít giấy mới đốt thành công lò nướng."
"Chị có còn nhớ hình dáng của tờ giấy đó hơi quen thuộc…"
[Bà Tiên Đáng Yêu Balala] nghe đến đây, trong đầu đã có liên tưởng không tốt.
Sắc mặt cô tái nhợt: "Bác sĩ Từ, chẳng lẽ là..."
Từ Huyền mỉm cười: "Không sai, bên cạnh trại của mấy người chỉ có mấy phần mộ hoang."
"Bên cạnh phần mộ còn đặt ít tiền giấy rải rác vẫn chưa đốt."
"Lúc ấy, chồng chị tìm xung quanh rất lâu vẫn không tìm thấy ai."
"Vì vậy đã dứt khoát thu lấy tiền giấy đó, cầm đi."
"Loại tiền giấy này rất dễ cháy, lấy ra làm mồi lửa rất tiện..."
"Ồ, đúng rồi."
"Lúc đó, anh ta còn tiện tay cầm một quả táo chuẩn bị trở về nướng ăn đó.”
Đông đảo khán giả xem live nghe thấy Từ Huyền kể về hành động của chồng bệnh hữu này, đều tê rần. Trong đầu của bọn họ chỉ có hai chữ - quá lỳ!
Anh trai này thuộc kiểu sống không kiêng kỵ gì cả.
Cho dù là người trong lòng tin tưởng vững chắc về chủ nghĩa duy vật, chưa bao giờ tin mê tín phong kiến. Chỉ sợ trong lòng sẽ có chút sợ hãi.
"Đù! Hành động này cũng cợt nhả quá đúng không?"
"Mẹ tôi khiếp sợ một trăm năm!"
"Dùng loại giấy này để đốt, lúc ăn đồ nướng, trong lòng không sợ à..."
[Bà Tiên Đáng Yêu Balala] cũng sững sờ: "Có phải anh ấy ngốc không vậy? Sao thứ gì cũng dám dùng chứ?"
"Hơn nữa, sao tên khốn này không nói với tôi?"
Từ Huyền mỉm cười: "Nếu anh ta nói cho chị, chẳng phải chị sẽ mắng anh ta à?"
Nói rất có đạo lý, cô không cách nào phản bác được…
Từ Huyền lắc đầu cười: "Nói thật, cũng không phải trong lòng chồng chị hoàn toàn không quan tâm. Thật ra anh ta cảm giác có chút cách ứng."
"Chỉ là thứ nhất, xung quanh không có thứ gì có thể làm mồi lửa, châm lửa khá là phiền."
"Thứ hai, cộng thêm thói quen lâu dài khiến anh ta cảm giác không lấy thì thiệt."
"Cho nên cũng không quan tâm đến nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận