Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1043 - Muốn cướp thận của tôi, nằm mơ đê!

“Lấy tính cách của bọn họ, khẳng định sẽ không bạc đãi tôi và cha mẹ nuôi.”
Vương Giai trầm mặc.
Một lát sau, cô mở miệng hỏi: “Bác sĩ Từ tôi muốn biết, sau khi tôi xảy ra ngoài ý muốn, cha mẹ ruột của tôi có con cái nào khác không?”
Từ Huyền gật đầu: “Thật ra là có một, coi như em trai của cô đi.”
“Nhỏ hơn cô sáu tuổi.”
“Có điều lúc tầm mấy tuổi, đã không cẩn thận điện giật qua đời.”
“Bằng không, cha mẹ cô cũng sẽ không nhiều năm như thế mà vẫn kiên trì muốn tìm ngươi...”
“Chỉ cần cô nguyện ý về nhà cùng bọn họ, sau này tất cả tài sản của bọn họ đều sẽ để lại cho cô...”
Biểu cảm trên mặt Vương Giai dường như là có chút do dự.
Cô trù trừ trong chốc lát, cuối cùng thở dài:
“Haizz... Hay là thôi đi.”
Cô nhìn về phía Từ Huyền, cười khổ nói: “Bác sĩ Từ, có hay không anh nghĩ tôi quá máu lạnh với cha mẹ ruột của mình...”
Từ Huyền cười nhạt: “Tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý, đối với lựa chọn cá nhân của bệnh nhân, cho tới bây giờ tôi không đánh giá gì.”
Vương Giai lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.
“Bác sĩ Từ, để tôi chuyển phí cố vấn cho anh.”
Nói rồi cô móc điện thoại di động ra từ trong túi.
Điện thoại di động này cũng là kiểu cũ từ mấy năm trước, cạnh góc màn hình đã bị nứt ra. Vương Giai đang muốn quét mã QR trên bàn thì lại bị Từ Huyền ngăn cản.
“Đừng vội.”
Vương Giai: “Làm sao vậy bác sĩ Từ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Bây giờ tinh thần cô có chút không ổn định.”
“Trạng thái tinh thần như thế rất dễ dàng xảy ra bất trắc.”
“Ví dụ như tai nạn xe vân vân.”
“Tôi đề nghị cô mua thêm tờ thuốc trị liệu không tập trung tinh thần mang theo bên người.”
“Giá cả của thuốc cũng bằng với phí cố vấn.”
Vương Giai do dự một chút, cắn răng nói: “Được, bác sĩ Từ tôi nghe lời anh, mua!”
Lúc này, Từ Huyền để Tống Sở Sở chế ra một tờ giấy ghi chép vẽ Doraemon ngay tại chỗ, đưa Vương Giai mang theo bên người. Vương Giai lấy điện thoại di động ra, quét mã trả tiền.
“Ting! Trả tiền thất bại!”
“Số dư tài khoản của bạn không đủ!”
Vương Giai có chút lúng túng nhìn Từ Huyền:
“Bác sĩ Từ, chờ tôi một chút.”
Một lát sau, cuối cùng cô cũng góp đủ tiền, sau khi trả tiền xong thì mang theo thuốc rời khỏi.
Vương Giai rời đi rồi, Tống Sở Sở mới cạn lời nói: “Ông chủ, cô em này kỳ quái thật đấy.”
“Rõ ràng lúc trước còn suy nghĩ có nên nhận thân với cha mẹ giả dối hay không.”
“Bây giờ biết được chân tướng rồi lại lại không muốn...”
Từ Huyền cười nhạt: “Chỉ có thể nói, thứ mỗi người theo đuổi là không giống nhau.”
“Nếu như cha mẹ ruột của cô ấy còn có những đứa con khác, rất có khả năng họ sẽ không dồn tất cả sự quan tâm lên người cô ấy.”
“Cô ấy có thể tiếp tục sống cùng với cha mẹ nuôi của mình.”
“Cuộc sống cơ bản là không bị quấy rối.”
“Cha mẹ nuôi cô ấy cũng sẽ không cảm thấy khổ sở.”
“Mà như tình huống không có con cái này thì lại khác...”
“Chắc chắn họ sẽ muốn mang cô ấy về, bù đắp tình yêu và sự hổ thẹn thiếu sót mấy năm nay.”
“Về phần tiền gì đó, đối với người có tính cách như cô ấy trái lại không quan trọng.”
Tống Sở Sở bĩu môi.
Cô thực sự không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của cô em ấy...
“Phù ~”
Sau khi đi ra khỏi phòng cố vấn, Vương Giai thở hắt ra một hơi thật dài.
“Khí tràng của bác sĩ Từ mạnh quá đi mất!”
Tuy từ đầu đến đuôi Từ Huyền đều có thái độ hòa ái, mặt nở nụ cười. Có điều khí tràng trên người hắn cũng làm cho cô không hiểu sao cảm thấy rất áp lực.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Giai đột nhiên vang lên.
“Hử?”
Trong nháy mắt khi thấy người gọi là ai, sắc mặt Vương Giai nhất thời khó coi không gì sánh được. Cô nhận điện thoại, bên trong đó truyền giọng nói đầy nhiệt tình của một người đàn ông trung niên.
“Giai Giai!”
“Con suy nghĩ kỹ chưa?”
“Cha và mẹ con đã thông báo cho toàn bộ họ hàng trong nhà cả rồi, buổi tối hôm nay sẽ tổ chức tiệc nhận thân cho con, ngay tại khách sạn năm sao bên cạnh nhà con ấy...”
Vương Giai cười nhạt: “Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi cúp!”
“Giai Giai! Cha là cha ruột của con, thái độ của con với cha...”
“Cút! Đồ lừa đảo chết tiệt! Sau này đừng có mà gọi điện thoại cho tôi nữa! Còn có nói với tên họ Hoắc kia cho tôi, có bỏ ra một trăm triệu hay mười tỷ cũng đừng hòng mua thận của tôi!”
“Con từ chỗ nào nghe được...”
Cạch!
Không đợi người đàn ông này nói xong, Vương Giai cạch một tiếng cúp điện thoại.
Đồng thời lướt lướt mấy cái trên màn hình điện thoại rách nát, xóa bỏ chặn số liền tù tì. Vương Giai nhất thời cảm thấy sảng khoái tinh thần hơn nhiều.
“Muốn thận của tôi à, nằm mơ đi!”
Sau khi Vương Giai cúp điện thoại thì đến ga ngồi tàu điện ngầm đi đến trạm xe lửa.
Nơi mà cô ở không phải là thành phố này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận