Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 978 - Vấn đề này... hỏi cặn kẽ vậy có thích hợp không… (2)

Hồi lâu sau, bác gái này thở dài.
Bà lấy điện thoại từ túi xách ra rồi quét mã QR trên bàn thanh toán phí tư vấn. Sau đó, bà chán chường nói: “Cảm ơn bác sĩ Từ.”
“Vậy chúng tôi đi đây.”
Nói xong, bà dẫn con gái mình rời khỏi phòng tư vấn.
Thời điểm hai người rời đi, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Sau khi hai người đi khuất rồi.
Tống Sở Sở tò mò hỏi: “Ông chủ, vừa rồi anh nói... còn phương án khác nhưng càng khó nhằn hơn.”
“Là gì thế?”
Từ Huyền cười nhạt: “Nói khó thì khó, nói đơn giản cũng đơn giản.”
“Cứ bảo hai người họ cắt đứt quan hệ mẹ con là được.”
Tống Sở Sở sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Ể?”
Từ Huyền hờ hững nói: “Cô không nhận ra cô gái lúc nãy rất hướng nội à?”
“Cô cho rằng cô ấy sẽ tự sát vì dục vọng khống chế quá mạnh của mẹ chồng cô ấy hả?”
Tống Sở Sở mông lung: “Chẳng lẽ không phải ư?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Đương nhiên không phải.”
“Lẽ nào cô không phát hiện cô gái kia cũng là con gái cưng của mẹ à?”
“Nếu không có sự tồn tại của mẹ cô ấy, vài năm nữa, cô ấy sẽ nhanh chóng trở nên giống hệt chồng mình, có thói quen nghe theo lời mẹ chồng.”
“Dù sao cũng đều là nghe lời mẹ.”
“Chỉ là đổi một người mẹ mà thôi, vốn sẽ không có bất kỳ sự đau khổ nào.”
“Nhưng điều khiến cô ấy buồn rầu, khốn khổ chính là giữa mẹ ruột và mẹ chồng của cô ấy nảy sinh mâu thuẫn.”
“Người này bảo cô ấy đi hướng đông, người kia lại bảo cô ấy đi hướng tây.”
“Hơn nữa, hai người thường cố ý xảy ra xung đột để tuyên bố địa vị của mình.”
“Cô gái kia vốn có tính cách hướng nội.”
“Cứ thế trong thời gian dài, tâm trạng cô ấy trở nên sợ hãi và cáu kỉnh, đương nhiên sẽ vì vậy mà mắc chứng trầm cảm...”
“Thế là cô ấy dứt khoát nhảy lầu...”
Tống Sở Sở nghe đến đây thì không nói gì nữa.
Nói vậy có nghĩa chính mẹ ruột là người làm tổn thương tinh thần cô ấy ư?
“Cho hỏi có ai không?”
Hai mẹ con kia vừa rời đi không bao lâu, lại có một bệnh nhân khác đi vào phòng tư vấn.
Người đến lần này vẫn là bệnh nhân nữ.
Tống Sở Sở không khỏi cảm thấy kỳ diệu.
Bình thường, có khi vài ngày cũng không có người nào đến. Hôm nay lại hẳn mấy người kéo nhau đến...
Cô đánh giá vị khách nữ tiến đến này, không khỏi nhướng mày.
Bệnh nhân nữ này có tuổi tác không nhỏ, có lẽ khoảng hơn bốn mươi tuổi. Da chị ta hơi ngăm đen, rõ ràng là do bị phơi nắng suốt thời gian dài.
Nhưng quần áo mặc trên người lại khá là “hợp thời”, toàn bộ là phong cách mà lứa tuổi hai mươi, ba mươi ưa thích... Hơn nữa, giá cả có vẻ không rẻ.
Thoạt nhìn hơi dở dở ương ương...
Người phụ nữ này vừa bước vào cửa, sắc mặt lập tức trở nên sầu lo. Rõ ràng chị ta có tâm sự.
Từ Huyền thấy chị ta thì mỉm cười: “Mời chị vào ngồi.”
“Không cần khách sáo.”
“Chào cậu, bác sĩ Từ.”
Người phụ nữ thận trọng, nhẹ nhàng ngồi xuống mép ghế sofa, động tác rất dè dặt.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Vị bệnh nhân này, nói vấn đề của chị một chút đi.”
Người phụ nữ hỏi thăm dò: “Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi chuyện này trước.”
“Nếu bệnh nhân của cậu làm chuyện phạm pháp gì đó thì cậu nghe xong có báo cảnh sát không?”
Tống Sở Sở bên cạnh nghe thế, không khỏi trừng to mắt, lần nữa nhìn chị ta từ trên xuống dưới.
Xem ra lại có drama để hóng đây...
Từ Huyền cười nhạt: “Đương nhiên sẽ báo.”
Người phụ nữ nghe được câu này, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.
“Nhưng...”
Từ Huyền nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng giúp bệnh nhân trong phạm vi khả năng của mình...”
Nghe Từ Huyền nói thế, chị ta chợt nhăn nhó mặt mày, trông cực kỳ do dự và xoắn xuýt. Như thể chị ta đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội.
Hồi lâu sau, cuối cùng chị ta mới chấp nhận số phận, thở dài.
“Được rồi.”
“Vậy tôi nói đây.”
“Bác sĩ Từ, tôi và chồng tôi đều là người xuất thân từ nông thôn.”
“Mấy năm nay, tôi và anh ấy làm công bên ngoài.”
“Hai người chúng tôi không có trình độ học vấn gì.”
“Tuy không kiếm được nhiều tiền, mỗi tháng chỉ khoảng bốn năm ngàn tệ, cuộc sống rất khó khăn.”
Người phụ nữ nói đến đây, vẻ mặt bỗng trở nên bối rối: “Nhưng kể từ năm ngoái.”
“Chồng tôi nói anh ấy tìm được việc làm thêm.”
“Sau đó, anh ấy bắt đầu mang từng cọc tiền về nhà.”
“Ban đầu tôi còn rất vui mừng.”
“Nhưng về sau tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm...”
“Anh ấy mang về quá nhiều tiền...”
“Mới đầu chỉ khoảng mấy ngàn.”
“Sau này, đôi khi lên đến hàng vạn!”
“Tôi hỏi anh ấy làm công việc gì, anh ấy chỉ ấp a ấp úng, không trả lời tôi.”
“Nếu tôi hỏi lại, anh ấy sẽ mất kiên nhẫn, bảo tôi đừng quản chuyện đó...”
Người phụ nữ lo lắng hỏi: “Tôi và anh ấy đã kết hôn nhiều năm, chả lẽ tôi còn chưa hiểu rõ anh ấy à?”
“Anh ấy không có trình độ, năng lực cũng chẳng ra sao.”
“Hơn nữa còn suốt ngày chơi bời lêu lổng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận