Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 200 - Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ mà! Tuyệt đối đừng bỏ qua cho cậu ta! (1)

“10 phút sau, người của chồng của mẹ cậu sẽ tới dẫn cậu đi giám định cha con.”
“Kết quả sẽ có vào hai ngày sau.”
“Người cha trên danh nghĩa của cậu không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với cậu!”
“Cha ruột của cậu là bạn chung lớp cấp cha với mẹ cậu, bây giờ đang mở quầy bán quà vặt.”
“Ba ngày nữa, cậu sẽ bị bắt giữ do hiềm nghi phạm tội.”
“Hai tuần sau đó, tất cả chứng cứ đều có đủ, cậu chính thức bị định tội!”
“Năm tháng sau, cậu sẽ bị phán tử hình với tội danh cưỡng hiếp và cố ý giết người, lập tức thi hành án!”
“Còn chuyện đi đạp máy may, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ! Tôi nói thẳng với cậu, cậu không có cơ hội này đâu!”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live nghe tới cực kỳ đã ghiền.
“Ha ha, còn muốn ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây với bác sĩ Từ hả, đừng có bắt nạt thanh niên nghèo đó chứ? Tôi nói thẳng với cậu, không cho cậu cơ hội này!”
“Chồng của mẹ… có lời khen...... bác sĩ Từ có năng lực làm cho người ta nghẹn họng.”
“Bác sĩ Từ, nhỏ giọng một chút, đừng dọa đứa nhỏ nha, ha ha.”
Lúc này, [Một Đao Chém Rồng] đã bị dọa tới mặt cắt không còn giọt máu.
Cậu ta bối rối nói: “Sẽ không! Không thể nào đâu!”
“Không thể có chuyện tử hình được! Tôi còn chưa trưởng thành!”
“Anh đang gạt tôi! Chắc chắn anh đang gạt tôi!”
Từ Huyền nhàn nhạt cười lạnh: “Đúng là trên chứng minh thư cậu còn chưa tới 18 tuổi.”
“Nhưng cậu không quên thân phận trẻ vị thành niên này của cậu lấy từ đâu ra đó chứ?”
“Là lúc cậu phạm tội lần đầu tiên vào năm lớp 10, cha cậu vì muốn đề phòng chuyện ngoài ý muốn nên đã chấp nhận trả giá đắt, nhờ cậy vô số mối quan hệ mới có thể chỉnh thấp tuổi của cậu!”
“Nhìn bề ngoài của thiếu nữ bị cậu ép buộc xếp hình lần đầu tiên, có vẻ cô ấy còn chưa tròn 14 tuổi.”
“Cho dù cậu không thể thành công hòa giải với đối phương thì hậu quả cũng không lớn lắm.”
“Nhưng tôi không ngại nói cho cậu biết.”
“Chuyện cậu sửa đổi tuổi tác là đích thân cha cậu chủ động thẳng thắn với cảnh sát sau khi có kết quả giám định!”
“Vậy nên, ông ta thậm chí còn tự nguyện đánh đổi khá nhiều.”
[Một Đao Chém Rồng] thấy Từ Huyền biết rõ cả chuyện này thì triệt để tuyệt vọng.
Hai chân cậu ta run rẩy, tự mình lẩm bẩm: “Ông ta...... ông ta thế mà không thèm để ý tới tình cha con nhiều năm như vậy.”
Từ Huyền thở dài: “Thật ra, chuyện này chủ yếu vẫn phải trách cậu.”
[Một Đao Chém Rồng] trừng to mắt, vừa sốc vừa uất ức hỏi: “Ông ta tuyệt tình, liên quan gì đến tôi?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Nếu trong hoàn cảnh bình thường, ông ta vốn sẽ không làm tới mức quyết tuyệt như thế.”
“Ngược lại sẽ vì kiêng dè ảnh hưởng mà khiến cho vụ việc trở nên càng nhỏ càng tốt.”
“Ai bảo cậu phách lối như vậy, chủ động nói rõ việc này với ông ta?”
“Quan trọng nhất chính là ngay trước mặt vô số người trên mạng.”
“Thứ cha cậu xem trọng nhất là thể diện.”
“Nhưng từ nhỏ tới lớn, cậu thường xuyên làm cho ông ta mất mặt.”
“Cho nên ông ta vẫn luôn không thích cậu cho lắm.”
“Nhưng ai bảo cậu là con ruột của ông ta, thế nên ông ta chỉ có thể nhịn.”
“Ông ta ép cậu phải học hành cho giỏi, không chỉ vì tiền đồ của cậu, mà còn vì sợ cậu làm ông ta mất mặt.”
“Hiện giờ, cậu lại lấy sức một mình cậu làm cho vô số người biết ông ta bị cắm sừng.”
“Đây chỉ là thứ yếu.”
“Bởi vì chuyện bị cắm sừng không thể chỉ trách một mình ông ta.”
“Điều mấu chốt là giờ đây tất cả mọi người đều biết.”
“Cha cậu nuôi ra một đứa con trai ngu ngốc phế vật.”
“Chủ động chạy tới trước mặt ông ta và nói cho ông ta biết đứa con trai này không phải con ruột của ông ta!”
“Biến ông ta thành trò cười trên toàn mạng internet!”
“Cậu cảm thấy bạn bè và những người quen biết ông ta sẽ nghĩ ông ta thế nào?”
“Chỉ cần cậu còn sống, ông ta sẽ còn bị chế nhạo.”
“Trái lại, một khi cậu đi ăn hành rồi, qua mấy năm nữa sẽ chẳng còn ai nhắc tới chuyện này.”
Từ Huyền nói tới đây, đột nhiên bật cười quỷ dị: “Không phải lúc nãy tôi đã nói với cậu rồi à.”
“Chỉ cần cậu nói với ông ta theo lời tôi thì sẽ làm ông ta triệt để tuyệt vọng, không phải ư?”
“Chẳng lẽ cậu không nhớ rõ?”
[Một Đao Chém Rồng] nghe đến hoàn toàn choáng váng.
Vậy mà lại là chính cậu ta đưa bản thân vào đường cùng ư?
Chờ sau khi lấy lại được tinh thần, cậu ta mới giận dữ với Từ Huyền: “Anh chơi tôi!”
Từ Huyền lại gật đầu thừa nhận cái rụp: “Đúng, tôi chơi cậu đó, thì sao?”
“Một tội phạm cưỡng hiếp và giết người!”
“Vậy mà còn dám không kiêng nể gì như thế.”
“Thật sự cho rằng không ai trị được cậu à!”
Vô số khán giả xem live trong phòng live nghe tới thoải mái lật bụng.
“Đệch! Bố cục này...... trâu bò quá đi!”
“Chậc chậc, giết người mà vẫn còn ngông nghênh hung ác như vậy! Thật là đáng sợ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận