Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 132 - Lúc còn bé học tập cho giỏi, trưởng thành thì biến thành trâu bò cho xã hội (1)

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến cho anh ta trở thành dáng vẻ thảm không nỡ nhìn tới mức này vậy.
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] đang muốn nói ra thì bỗng nhiên đổi ý.
Anh ta lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, vẫn là không nói thì hơn.”
Lần này, nhóm khán giả trong phòng live đều phát bực rồi.
“Gì mà khơi gợi sự tò mò của người ta rồi bỏ lửng vậy.”
“Anh chai à, anh đừng có quá đáng như vậy chứ?”
“Hạt dưa, trà đá giải khát các kiểu đều chuẩn bị xong hết rồi, kết quả thế đó hả?”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] bị ép buộc không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: “Vậy được rồi. Tôi nói ra, các bạn đừng cười tôi đấy.”
“Sau khi tôi thuyên chuyển qua bộ phận khác.”
“Tôi phát hiện vị sếp nữ mới kia hết sức nhiệt tình. Giống hệt như coi tôi là bạn tốt vậy.”
“Mới đầu tôi thật sự rất vui.”
“Sau nữa lại phát hiện không ổn!”
“Vị quản lý nữ này không khỏi nhiệt tình quá mức rồi! Nhiệt tình tới nỗi khiến cho tôi không gánh nổi!”
“Lắm lúc, chị ta còn vô tình hoặc cố ý chạm vào tay tôi, thậm chí còn uống nước trong ly của tôi!”
“Sau đó tôi hiểu được, chị ta, chị ta... chị ta thế mà muốn chơi quy tắc ngầm với tôi!”
“Tôi vốn còn muốn giữ giới hạn.”
“Kết quả, chị ta tìm gặp và nói thẳng với tôi rằng chị ta muốn yêu đương với tôi!”
“Tuy rằng không nói rõ, nhưng mà chính nói gần nói xa ám chỉ -- Nếu như tôi không ưng chị ta, chị ta sẽ khiến cho tôi trở nên khó coi!”
“Mấu chốt là...... giờ chị ta đã ba mươi lăm tuổi rồi, qua mấy năm nữa cũng ngót nghét bốn mươi!”
“Mà năm nay tôi mới hai mươi lăm, nhỏ hơn tận mười tuổi lận á!”
“Tôi nghe nói trước đó chị ta còn từng ly hôn nữa!”
“Còn tôi tới tận lúc này đây vẫn chưa yêu đương hẹn hò với ai bao giờ!”
“Tốt xấu gì cũng là mối tình đầu, sao có thể bị lừa đi như thế được?”
“Tôi thật sự bối rối lắm!”
“Các bạn nhìn mặt tôi đi! Dáng dấp tôi cũng đâu có đẹp trai đâu! Sao chị ta lại coi trọng tôi được!”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] càng nói càng kích động: “Các bạn nói xem, sao tôi lại xui xẻo quá vậy chứ! Tôi luôn đụng phải mấy chuyện kỳ quái như thế đấy!”
“Có phải đúng là do ngày sinh tháng đẻ của tôi không hợp với công ty này không?”
Rất nhiều cư dân mạng nghe được chuyện này mà suýt nữa cười bò.
“Anh chai à, không thì anh cứ ô kê la luôn đi! Gật đầu cái rụp là không còn nhiều phiền não vậy nữa rồi.”
“Đúng đó, nữ hơn ba, ôm gạch vàng nha! Nữ hơn mười, mọi thứ đều có giá trị!”
“Không thì cứ hi sinh thân mình luôn đi, dù sao cũng là cơ hội hiếm có khó tìm mà [cười gian.jpg].”
“Cười chớt tui rồi, sao tui lại chưa từng gặp qua loại chuyện tốt như vầy thế?”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] cạn lời, nói: “Mọi người đừng ghẹo tôi nữa.”
“Còn thực sự coi đây là chuyện tốt á hả!”
“Tôi không có ảnh chụp của chị ta, nếu không cho các bạn nhìn một chút, các bạn sẽ hiểu được ngay!”
“Khi vừa được điều đến đây, tôi đã sớm nản lòng vì bị đả kích bởi những gì phải trải qua ở hai bộ phận trước.”
“Bất chợt gặp được vị sếp nữ dịu dàng như vậy, quả thực, lòng tôi thấy khá là xúc động.”
“Nhưng sau này phát hiện...... Thật sự không yêu nổi đâu!”
“Mấy người ai nguyện ý thì người đó đi đi, dù sao tôi cũng không làm được!”
Anh ta nói kiểu này, bầu không khí trong phòng live lại càng thêm rộn ràng. Suýt nữa đều quăng hết emo lên cho [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa].
“Đám xà lơ mấy người, đúng là chỉ ham xem náo nhiệt mà thôi!”
“Sớm biết thế, tôi đã không kể cho mấy người nghe.”
Anh ta lắc đầu bó tay rồi nhìn về phía Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”
“Từ chức thì tôi lại không nỡ.”
“Dù sao thì tiền lương của công việc này thật sự rất tốt!”
“Muốn tìm được công việc lương cao giống vầy hẳn là khó lắm!”
“Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy thì tôi hoàn toàn không chịu nổi!”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Yên tâm, sở trường của tôi là trị bệnh trầm cảm.”
“Đợi lát nữa anh sẽ hết trầm cảm ngay.”
“Thật ra, chuyện này ấy à, nguyên nhân chủ yếu vẫn là từ gia đình của anh.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] ngạc nhiên nói: “Bác sĩ Từ, sao công việc của tôi lại dính líu tới chuyện nhà tôi vậy?”
“Gia đình tôi chính là chỉ ba mẹ tôi và tôi đấy à.”
“Hai người bọn họ buôn bán nhỏ, có thể có liên quan gì với công việc này?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Có liên quan, vả lại còn liên quan rất lớn!”
“Lúc anh còn nhỏ, điều kiện gia đình không tốt cho lắm.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] gật đầu lia lịa: “Đúng đúng! Bác sĩ Từ nói không sai.”
“Lúc tôi vừa chào đời, trong nhà rất nghèo.”
“Nghe mẹ tôi nói, rất nhiều quần áo tôi mặc đều là đồ của anh họ mặc lúc nhỏ rồi cho lại tôi.”
“Sau đó, lúc lên tiểu học, ba tôi làm một chút kinh doanh.”
“Điều kiện gia đình dần dần trở nên tốt hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận