Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 896 - Người này làm sư phụ, cái gì cũng không cần làm (2)

Từ Huyền cười nhạt: “‘Khai khiếu’ cho đại sư huynh của các con.”
“Khai khiếu?”
Hai tiểu loli đều có vẻ mặt mê man, hoàn toàn nghe không hiểu. Hai người bọn họ nghi ngờ nhìn tảng đá bên cạnh.
Tảng đá kia ngoại trừ xinh đẹp tươi rói hơn trước kia một ít, giống như là đồ thuốc màu ra.
Thì cũng chẳng còn điểm nào khác khác nữa, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ đặc biệt gì. Từ Huyền mỉm cười, đưa tay vỗ lên trên tảng đá.
Tảng đá kia tức khắc có phản ứng.
Màu sắc ở nơi Từ Huyền vỗ xuống đột nhiên biến đổi. Không phải biến thành màu sắc khác.
Mà là chợt lóe chợt lóe... Như là đang làm nũng...
Tử Nam và Tiểu Si đều có chút há hốc mồm. Thế mà cũng được à?
Tiểu Si cạn lời: “Sư phụ, đây là khai khiếu mà người nói á?”
“Lúc nào ‘đại sư huynh’ của tụi con mới có thể nói chuyện được vậy?”
Từ Huyền cười: “Còn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”
Tử Nam hiếu kỳ: “Sư phụ, một thời gian ngắn là bao lâu?”
Từ Huyền hơi suy tư trong chốc lát, mở miệng nói: “Dưới tình huống bình thường, đại khái là qua... hòm hòm khoảng chừng hơn trăm ngàn năm nữa.”
Tiểu Si: “...”
Tử Nam: “...”
Từ Huyền mỉm cười: “Đừng lo lắng, không biết nói không có nghĩa là không thể giao lưu.”
“Bây giờ nó còn đang quá trình học tập.”
“Sau này các con tiếp xúc với đại sư huynh nhiều hơn là hiểu à.”
“Đúng rồi, bây giờ cho các con một nhiệm vụ.”
“Dạy nó biết chữ.”
Tử Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Khóe miệng Tiểu Si co giật. Hay lắm!
Người sư phụ này hiểu cách nghiền ép đệ tử quá đi.
Trước đây hai người bọn họ chính là được sư điệt Tống Sở Sở dạy chữ. Bây giờ tìm được đại sư huynh rồi, lại để cho hai sư muội là các cô đến dạy.
Thì ra người này làm sư phụ, cái gì cũng không cần làm cả...
Ngày hôm sau.
Tống Sở Sở vừa mở cửa phòng cố vấn ra thì Số 9 đã vội vàng đi vào. Anh vẫn mang theo dáng vẻ căng thẳng.
Nói thật thì trong khoảng thời gian gần đây, có rất ít thời điểm anh không căng thẳng.
“Bác sĩ Từ đâu rồi cô Tống?”
Tống Sở Sở bĩu môi: “Ông chủ còn chưa tới. Anh chờ một lát đi.”
Lòng Số 9 có chút không yên ngồi xuống: “Cô Tống à đại khái mấy giờ thì bác sĩ Từ đến?”
Tống Sở Sở nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động: “Sắp rồi.”
“Cũng chỉ mấy phút nữa thôi.”
Lúc này, Từ Huyền vừa lúc bước ra từ lối đi dành cho nhân viên.
Số 9 nhìn Tống Sở Sở với vẻ mặt hoài nghi, thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi: “Bác sĩ Từ, tôi lại có việc thỉnh giáo ngài.”
“Ngày hôm qua chúng ta đi đến động phủ được khai thác, xong rồi xảy ra sự cố ly kỳ.”
“Anh biết đây rốt cuộc là tình huống như thế nào không?”
“Có phải lại có phiền toái gì rồi không?”
Từ Huyền cười nhạt:
“Còn phiền toái gì nữa, chẳng qua là lại có đồ vật trốn ra mà thôi.”
Số 9 biến sắc.
Đáp án ấy đúng là cái mà mặt trên sợ hãi nhất...
Động tĩnh mà mấy chục con yêu quái trước đó tạo thành còn không kinh khủng bằng lúc này nữa. Rõ ràng đó không phải là thứ bình thường...
Anh run giọng nói: “Lần này là yêu quái như thế nào vậy?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không thể xem như là yêu quái đi...”
Số 9 cau mày: “Vậy thì là gì?”
Từ Huyền ung dung nói: “Anh có nghe nói qua câu chuyện Nữ Oa vá trời bao giờ chưa?”
Số 9 tức khắc trừng to hai mắt!
Chỉ cần là người của Long quốc thì trên cơ bản từ nhỏ đều đã từng nghe nói về truyền thuyết này. Chỉ là có người biết nhiều một ít, có người chỉ nghe qua da lông.
Bây giờ sau khi tiểu thuyết loại hồng hoang lưu hành, ở trình độ nào đó trái lại còn lan tràn các loại truyền thuyết thần thoại ra càng rộng hơn.
Thời kỳ thượng cổ, Thủy Thần Cộng Công và Hỏa Thần Chúc Dung đại chiến, Cộng Công bị đánh bại thì vọt thẳng đến húc núi Bất Chu trong cơn giận dữ. Cú húc ấy làm trời long đất lở!
Nước thiên hà đổ xuống từ trên bầu trời! Trong lúc nhất thời, sinh linh đồ thán!
Nữ Oa đại thần không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng ấy, vì vậy bà tìm được một con rùa cực kỳ khổng lồ từ biển Đông, chặt đứt bốn chân của nó làm cột chống trời. Sau đó lại tinh luyện hơn ba vạn viên đá ngũ sắc để vá nốt trời.
Số 9 có chút luống cuống, giọng điệu run rẩy nói: “Bác sĩ Từ, người chạy ra là Nữ Oa đại thần hay là con rùa thế.”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Đều không phải.”
“Là tảng đá kia...”
Phụt! Tống Sở Sở đang uống nước nghe thấy câu nói đó thì trực tiếp phun ra một ngụm nước...
Số 9: ???
Trong đầu anh điên cuồng nhớ lại chi tiết của thần thoại từng nghe qua khi còn bé.
Trước đây có người nói sau khi Nữ Oa nương nương vá trời, cuối cùng còn để lại mấy cục đá vá trời. Thế nhưng về tung tích của mấy cục đá ấy thì lưu truyền không giống nhau.
Có truyền thuyết nói, Thạch Cơ nương nương chính là hình thành nên từ một trong những cục đá được để lại ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận