Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 742 - Tư duy Internet cái gì? (1)

[Hotboy Điện Hạ Yêu Tui] cũng nhanh chóng thưởng hỏa tiễn siêu cấp.
"Cảm ơn bác sĩ Từ, bọn em không có chuyện gì nữa."
Từ Huyền mỉm cười: "Nếu không có chuyện gì, vậy thì đến đây thôi."
"Hôm nay mấy đứa em cũng đừng ôn bài nữa, hồi phục lại tâm trạng chút đi."
"Ngày mai hãy thi thật tốt."
"Nếu không, cũng có lỗi với sự dạy dỗ cẩn thận của giáo viên chủ nhiệm của mấy đứa..."
Cả đám học sinh đều có vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bọn họ mơ hồ cảm giác dường như bác sĩ Từ đang châm chọc bọn họ. Nhưng không có chứng cứ...
Nói thật, hiện tại tâm trạng của bọn họ đối với chủ nhiệm này cũng hơi phức tạp.
Muốn nói không tốt, ít nhất thì “dạy kèm tâm lý thi đại học” thật sự là có hiệu quả. Không ít học sinh vốn là lớp chuyên, hoặc là hoàn toàn không thi đậu đại học được.
Nhưng sau khi trải qua “nâng điểm lừa bịp” của chủ nhiệm, hiện tại đã có nắm chắc. Nói chủ nhiệm này là ân nhân nghịch thiên cải mệnh của bọn họ cũng không quá đáng.
Nhưng muốn nói chủ nhiệm này tốt à...
Người này gạt bọn họ cũng quá thảm rồi…
Làm tan vỡ tình yêu ngọt ngào khát vọng trong lòng của rất nhiều người. Tóm lại là vô cùng mâu thuẫn…
Niềm vui duy nhất chỉ sợ chính là cha mẹ của mấy học sinh này. Số tiền này tiêu rất đáng.
Chỉ sợ không có lớp phụ đạo nào, chỉ cần sáu nghìn tệ đã có hiệu quả lớn như vậy... Sau khi đám học sinh và Từ Huyền không nỡ tạm biệt thì kết nối cuối cùng cũng được ngắt.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng vẫn còn chút cảm thán.
Người xem livestream phần lớn đều đã lên đại học, hoặc là người đã tốt nghiệp đi làm. Cách nhìn của bọn họ đối với chủ nhiệm này tất nhiên khác với những học sinh đó.
Bạn đừng quan tâm thủ đoạn của anh ta có đạo đức hay không, đối với học sinh, có thể thi đậu trường đại học tốt chính là đạo lý cứng rắn. Gặp phải giáo viên này quả thực là vận may ngất trời.
"Hây, nếu như năm đó tôi cũng gặp được giáo viên như vậy, cao nhất cũng có thể thi đậu 985. Không giống bây giờ, chỉ có thể chuyển gạch ở công trường. Muốn xách thùng chạy trốn bất cứ lúc nào."
"[Che mặt. JPG]."
"Lầu trên nghĩ nhiều rồi, tôi tốt nghiệp 985, học thổ mộc, tốt nghiệp rồi, bây giờ đang chuyển gạch ở công trường nè."
"[Thở dài. JPG]."
"Thật ra tôi cảm thấy làm như vậy tác dụng phụ cũng rất nghiêm trọng, sau khi đám học sinh này bị chủ nhiệm ‘lừa gạt’, mắt nhìn cao lên, chỉ sợ không để mắt đến học sinh bình thường, sau này học sinh của lớp này có lẽ không dễ tìm đối tượng."
"[Mắc cười. JPG]."
"Lần này mỗi một bệnh hữu kết nối đều là nhân tài. Thủ đoạn nâng điểm người nào người nấy đều biến thái. Khó trách năm đó lúc tôi thi tốt nghiệp không vượt qua bọn họ, như vậy thì bảo tôi chơi như thế nào nữa, cái gì gọi là thua ngay ở điểm xuất phát chứ [Cười khóc. JPG]."
Lúc này, Từ Huyền ho khan, mỉm cười nói: "Được rồi, lần này livestream đến đây thôi."
"Các vị bệnh hữu, lần sau chúng ta gặp lại."
Nói xong, màn hình trong phòng live biến thành màu đen.
Nghìn vạn khán giả xem live cũng từ từ rời khỏi phòng live. Sau khi thoát live.
Từ Huyền lặng lẽ tính toán công đức của mình.
Cách lần trước “thu nạp” núi Thái Sơn từ trong tay phía chính phủ, tiện thể dời một "Vong Xuyên" trở về, đã có mấy lần livestream. Hiện tại Từ Huyền đã tích lũy được không ít công đức.
Chỉ cần có thêm một ít thì có thể bắt đầu hành động tiếp theo. Từ Huyền cũng không vội.
Nếu như hắn muốn thì có vô số cách có thể nhanh chóng gặt được nhóm lớn công đức bất cứ lúc nào. Nhưng như vậy không có ý nghĩa.
Đến trình độ như hắn, không chỉ là vấn đề về công đức.
Có lúc, còn cần một tia cơ duyên. Công đức đủ rồi, cơ duyên chưa tới thì cũng hết cách.
Đối với người khác, không biết lúc nào thì cơ duyên sẽ đến, đợi một lúc thì sẽ lao lực quá độ, phập phồng không yên. Thậm chí còn có khả năng sẽ làm ra những chuyện không lý trí dưới sự xúc động.
Nhưng Từ Huyền hoàn toàn không có phiền não này.
Vừa từ từ livestream thu hoạch công đức, vừa đợi cơ duyên giáng xuống. Hoàn toàn không chậm trễ.
Rất tốt. Bên trong phòng tâm lý.
Tử Nam vẫn đang nghiêm túc cầm quyển [Vật lý cấp hai] học. Tiểu Si bắt chéo hai chân chơi điện thoại, biểu cảm trên mặt hết sức dữ tợn. Cô vừa chơi, vừa nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.
Sau khi phát hiện Từ Huyền đã kết thúc livestream thì lặng lẽ cất điện thoại.
Từ Huyền mở miệng: "Hai đứa qua đây."
Hai Loli không hiểu vì sao bị Từ Huyền gọi tới.
Đều có vẻ mặt tò mò.
"Sao vậy sư phụ?"
Từ Huyền mỉm cười lấy ra hai tờ giấy đặt ở trước mặt bọn họ: "Trường học mà ta sắp xếp cho hai đứa."
"Đợi mấy tháng nữa, vào tháng chín, hai đứa sẽ đi học."
"Khoảng thời gian này, đọc sách thật kỹ học thêm chút đi."
"Đừng để đến lúc đó khiến sư phụ hai đứa mất mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận