Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 726 - Cũng từng là một tên liếm cẩu, sau đó lại chăm chỉ học tập (1)

“Cho nên mấy ngày nay đều khiến học sinh tự ôn tập ở nhà mình.”
[Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] sửng sốt: “Không đúng. Vậy tại sao tiểu tử thúi đó lại không nói với tôi chứ?”
Chị nghe Từ Huyền nói như vậy, trong lòng cũng có chút không ổn.
Bèn vội vàng bấm điện thoại.
Nhưng mà vài giây sau, chị tức khắc luống cuống: “Bác sĩ Từ, điện thoại tắt máy!”
[Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] đang nói, cũng vội vàng bấm số của chủ nhiệm lớp, giọng điệu đầy gấp gáp.
“Alo, thầy Vương ngài khỏe chứ, tôi là mẹ của Lý Nhất Lượng đây.”
“Tôi muốn hỏi một việc.”
“Ngày hôm nay Lý Nhất Lượng có đi trường học không?”
“Cái gì? Không đi ư?”
“Không có việc gì không có việc gì, cảm ơn thầy Vương...”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt [Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] rõ ràng luống cuống hẳn lên.
“Bác sĩ Từ, ngày mai là bắt đầu kỳ thi đại học luôn rồi, con tôi nó đi nơi nào thế?”
“Buổi sáng hôm nay lúc ra khỏi nhà, nó vẫn còn nói với tôi là đi chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai mà...”
Sắc mặt Từ Huyền có chút kỳ lạ: “Mấy lời nói đấy của cậu nhóc đúng là không lừa chị thật.”
“Ban đầu đúng là đi chuẩn bị cho kỳ thi đại học ngày mai.”
“Thế nhưng rất đáng tiếc, vận khí không tốt lắm, đã xảy ra một ít vấn đề...”
“Nếu hôm nay chị không kết nối, có khi lần này cậu nhóc không cách nào đi thi đại học được, chỉ có thể học lại thêm một năm nữa...”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều có chút tò mò.
Là chuẩn bị cái gì cho kỳ thi đại học mà lại nguy hiểm như vậy chứ? Chẳng lẽ chuẩn bị cho việc gian lận thật à.
Đi đến trường thi chép phao sớm, kết quả bị người bắt lại hả?
Sắc mặt [Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] trở nên có chút tái nhợt: “Bác sĩ Từ, bây giờ con tôi đang ở đâu thế?”
“Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Từ Huyền sâu xa nói: “Có bị gì không, vậy phải xem tiêu chuẩn của chị đối với việc có vấn đề là gì.”
“An toàn tánh mạng thì chắc chắn không có việc gì.”
“Tôi cứ nói cho chị biết đi.”
“Bây giờ con của chị đang ở trong cục cảnh sát...”
Vô số khán giả xem live đều ngạc nhiên.
“Vãi beep! Bệnh hữu đoán gian lận đâu rồi? Chẳng lẽ anh đoán trúng thật đấy hả? Trâu bò trâu bò!”
“Ha ha, quá khen quá khen. Tôi chỉ tùy tiện đoán thôi đó mà [ngậm điếu thuốc.jpg] [đắc ý.jpg].”
Khuôn mặt [Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] đã không còn chút máu nào: “Chuyện này... rốt cuộc chuyện này là như thế nào...”
“Từ trước đến nay thằng nhóc ấy vẫn luôn rất nghe lời, tại sao đang yên đang lành lại vào cục cảnh sát chứ...”
“Bác sĩ Từ, không phải tiểu tử thúi đó bị bắt vì gian lận thật đấy chứ?”
Từ Huyền lắc đầu: “Không liên quan đến việc gian lận.”
“Cậu nhóc bị cảnh sát bắt, chủ yếu vẫn là do liên quan đến cha cậu nhóc...”
“Nhưng mà nguyên nhân căn bản thì vẫn là bởi vì người mẹ là chị đây...”
Trên mặt các khán giả xem live trong phòng đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Tuy bọn họ còn chưa hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Có điều cốt truyện này hình như càng ngày càng kích thích hơn kìa...
[Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] cũng ngơ ngác.
Không nghĩ ra mình và chồng mình thì có liên quan gì đến chuyện con mình bị bắt chứ.
“Bác sĩ Từ, chồng tôi... bây giờ đang ở ngoài tỉnh....”
“Hơn nữa tôi với chồng tôi đều là người tuân thủ luật pháp, chưa bao giờ làm chuyện xấu xa nào, tại sao lại có liên quan đến cảnh sát được?”
Từ Huyền mỉm cười: “Chị đừng vội, nghe tôi nói xong là sẽ biết thôi.”
“Tôi hỏi chị, chị còn nhớ rõ vào một năm trước.”
“Khi con của chị mới vừa lên lớp mười hai.”
“Có một lần, bởi vì yêu sớm cho nên thành tích tụt dốc trên phạm vi lớn, chuyện này chị có nhớ không?”
[Nhà Có Thí Sinh Thi Đại Học] liên tục gật đầu: “Đương nhiên là nhớ kỹ rồi.”
Giọng nói của chị có chút thổn thức: “Lúc đó khi giáo viên thằng bé nói với tôi về chuyện này, tôi còn cảm thấy không nghiêm trọng cho lắm cơ.”
“Thằng bé vốn vẫn luôn rất nghe lời.”
“Nếu phạm sai lầm, chúng tôi chỉ cần nói một chút là thằng bé sẽ nhanh chóng sửa lại.”
“Không nghĩ tới lần đó thằng bé cứ như ăn con cua vậy.”
“Con gái người ta rõ ràng là không thích nó.”
“Mà đứa con ngốc đó cứ quyết tâm phải yêu đương với con gái người ta...”
“Ngày nào cũng dùng tiền cơm tôi và cha nó đưa và cả tiền tiết kiệm để mua quà cho cô gái kia.”
“Chủ nhiệm lớp bọn họ cũng nói nó đi học không nghe giảng, chỉ chăm chăm nhìn con gái người ta bật cười khúc khích...”
“Vào tiết tự học buổi tối, nó cũng không làm bài gì cả, ngồi ngẫm nghĩ viết thư tình cho cô gái đó.”
“Người ta đều đã xé thư tình và ném vào thùng rác trước mặt mọi người rồi mà thằng ngốc ấy vẫn còn ngây ngốc tiếp tục viết, tiếp tục đưa...”
“Ngày đó hôm tôi bị chủ nhiệm lớp bọn họ gọi tới trường học, tôi còn cố ý đi xem cô gái kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận