Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 667 - Sao tự dưng chấn động thế này?

Bàn tay vô hình chộp lấy đỉnh núi nơi đám âm hồn đang tụ tập, một phát nhẹ nhàng...
Ầm ầm!
Đỉnh núi kia lập tức bị bóp nát dễ dàng như bùn đất trẻ con chơi đùa trong tay. Vô số tảng đá rơi xuống đất.
Dòng nước Vong Xuyên trên đỉnh núi cũng tăng lên dữ dội!
Tựa như Hoàng Hà vỡ đê, dòng nước đục ngầu không ngừng trào ra khỏi núi. Vốn chỉ là một dòng nhỏ chảy róc rách, cùng lắm là con suối trên núi. Thế nhưng bị Từ Huyền chộp một vố như thế, nó đã biến thành thác nước!
Đồng thời!
Số lượng âm hồn cũng tăng vọt lên mấy chục lần trong thời gian ngắn! Vô số âm hồn xông ra từ khe nước!
Tống Sở Sở trợn tròn mắt.
Dù cô chỉ là người mới nhập môn tu luyện cũng có thể nhìn ra, hiện tại muốn giải quyết vấn đề còn khó hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc nãy!
Tống Sở Sở không kiềm được nói: “Ông ông... ông chủ.”
“Bây giờ chúng ta kết thúc kiểu gì đây...”
“Hình như không chặn nổi thứ này đâu...”
Từ Huyền cười nhạt: “Không cần chặn.”
“Tôi muốn cho nó trào ra.”
“Chảy càng nhiều càng tốt.”
Tống Sở Sở không khỏi ngạc nhiên.
Ông chủ, anh thật sự không phải đang phá rối đâu đúng không?
Nếu không phải cô biết được cách làm người và tính cách của Từ Huyền.
Cô suýt nữa còn cho rằng ông chủ nhà mình là loại tà tu chỉ sợ thiên hạ không loạn kia...
Đúng lúc này.
Từ Huyền lần nữa ra tay.
“Ủa?”
Tống Sở Sở đột nhiên cảm nhận được cơn chấn động.
“Vãi chưởng!”
Cô chợt trừng to mắt, vẻ mặt hoàn toàn ngây ngốc. Chuyện này...
Chuyện này móa nó thế mà cũng được???
Cú chộp thần ma lúc nãy của Từ Huyền đã khiến Tống Sở Sở chấn động tâm thần rồi. Nhưng so với việc Từ Huyền đang làm hiện tại, đó hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ.
Tống Sở Sở tự lẩm bẩm: “Giả... giả thôi phải không?”
Mọi thứ trước mắt khiến thế giới quan của cô hoàn toàn sụp đổ. Tiểu Si bên cạnh lại vô cùng kích động.
Sư phụ nhà mình thật sự quá lợi hại! Quả nhiên mình không bái lầm thầy!
Lúc này, cách đó mấy chục kilomet.
Các nhân viên và quân nhân canh chừng thuộc Cục quản lý linh dị bị điều đi đều cảm thấy mặt đất hơi rung chuyển. Ai nấy đều ngạc nhiên.
“Sao tự dưng chấn động thế này?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Phong ấn của bác sĩ Từ tạo thành ảnh hưởng lớn đến thế ư?”
Mọi người ở đây đều lo lắng trong lòng.
Động đất cùng lắm chỉ kéo dài mấy phút. Nhưng cảm giác chấn động này diễn ra rất lâu.
Liên tục không ngừng.
Kéo dài hơn mấy chục phút vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
May mà cảm giác chấn động này không mạnh lắm.
Cường độ của trận động đất không quá mạnh, ảnh hưởng tạo thành hẳn là có hạn.
Suốt một đêm, rất nhiều người trong số họ đều không ngủ được.
Ai nấy trợn tròn mắt chờ tin tức.
Đợi đến hừng đông, trong mắt nhiều người đã có tơ máu.
Số 9 cũng chạy đến trong đêm. Anh gọi điện thoại cho Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ, phong ấn này...”
Giọng Từ Huyền vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại: “Đã làm xong.”
“Các anh đi xem thử đi.”
Nghe Từ Huyền nói vậy, trên dưới Cục quản lý linh dị đều phấn chấn. Số 9 cũng hưng phấn: “Được, cảm tạ bác sĩ Từ.”
Sau khi cúp máy, Số 9 và người khác ngồi máy bay trực thăng bay đến xem xét tình hình.
Toàn bộ núi Thái Sơn có diện tích hơn mấy trăm ngàn mét vuông, rộng gần bằng một thị trấn. Máy bay trực thăng đưa nhóm người bay đến địa điểm xảy ra sự cố lúc trước.
Đột nhiên, phi công lái máy bay trực thăng nói: “Kỳ quái, bản đồ này có vấn đề gì rồi ư?”
“Tôi nhớ lần trước vẫn ở đây mà.”
“Sao giờ không tìm thấy nữa...”
Những người khác cũng nhìn ra ngoài tìm kiếm... Ai cũng cảm thấy kỳ kỳ quái quái.
Dường như có chỗ nào không giống trước đó lắm.
Nhưng lại không nói rõ được. Chợt, một người ngạc nhiên hô lên: “Không đúng! Mọi người nhìn xuống đất kìa!”
Những người khác thò đầu ra cửa sổ, cúi xuống nhìn, lập tức kinh ngạc. Chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện thêm vài cái hố sâu cực lớn!
Hố lớn nhất có đường kính mấy ngàn mét, nhỏ nhất cũng trên dưới ngàn mét.
Đỉnh núi xảy ra chuyện trước đó đã hoàn toàn biến mất và trở thành một cái hố. Không chỉ vậy!
Vị trí đỉnh Ngọc Hoàng của núi Thái Sơn cũng đã biến thành một cái hố lớn!
Bao gồm cả hàng chục đỉnh núi cao nhất so với mặt nước biển khác nối liền đỉnh Ngọc Hoàng cũng không thấy đâu nữa! Nhưng tất cả chỗ khác vẫn giống hệt ban đầu...
Nhóm người trên trực thăng ngơ ngác hết cả. Móa, tình huống gì đây?
Thái Sơn... cứ thế mất tiêu rồi???
Trong Quỷ thành.
Tống Sở Sở nhìn mấy chục đỉnh núi cao vút trước mặt, ánh mắt thẫn thờ.
Những gì cô trải qua từ tối hôm qua đến giờ phảng phất chỉ là giấc mơ... Quả thật quá cmn ảo ma!
Toàn bộ vùng đất bằng phẳng bỗng dưng mọc lên vài ngọn núi lớn.
Hoàn toàn lạc lõng với hoang mạc xung quanh.
Những ngọn núi này hệt như được cắt ghép và photoshop thành bối cảnh... nhìn vào rất gượng gạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận