Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1091 - Tôi nhìn thấy thật đó! (1)

"Nhưng không phải là tôi có ý nghĩ hão huyền."
"Chỉ là tôi không muốn lãng phí thiên phú của tôi."
Rất nhiều khán giả xem live nghe anh nói như vậy, lại có chút tò mò.
Sao nhìn người này thế nào đều không giống như có thiên phú lợi hại nhỉ. Bọn họ đều phát màn đạn dò hỏi.
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] vô cùng nghiêm túc nói: "Thiên phú của tôi là… hai mắt của tôi có thể nhìn thấy ma!"
Anh vừa nói thế, toàn bộ phòng live nhất thời sôi trào.
“Vờ lờ, chuyện này... thật hay giả thế?”
“Hẳn là thật ra, nhìn bệnh hữu này cũng không giống dạng người thích nói dối.”
“A hiểu rồi, tập này tôi từng coi rồi! Trong phim ma hay gọi cái này là thể thông linh đó. [đầu chó.jpg].”
Vô số khán giả xem live đều tăng vọt hứng thú!
Họ đều tràn đầy phấn khởi nhìn chằm chằm vào mắt của [Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu], xem đôi mắt có thể thấy ma ấy có điểm gì khác biệt không.
Vừa nãy bác sĩ Từ cũng đã đóng dấu nhận định rồi, anh giai này chính là người thành thật điển hình đấy. Nếu là người thành thật, chắc có lẽ là không nói sạo đâu.
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] thấy Từ Huyền không nói lời nào thì kể tiếp.
“Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, vẫn là không lâu sau khi đi giao hàng lần đầu tiên.”
“Hồi đấy đúng lúc tương đối bận rộn, có một người đồng nghiệp của tôi xin nghỉ nữa, tôi cũng chỉ có thể nhận làm thay cậu ấy.”
“Khu vực đó tôi không quen thuộc cho lắm, có một buổi tối, tôi giao hàng đến hơn mười giờ mà vẫn chưa xong.”
“Còn bưu kiện cuối cùng, tôi nhớ rất rõ ràng vị khách đó ở lầu sáu.”
“Thậm chí đến tận bây giờ tôi còn nhớ rõ như in tên của người nhận nữa cơ, tên là [anh Trương].”
“Tôi gọi điện cho người nhận từ sớm, hỏi anh ấy có ở nhà hay không.”
“Trả lời là giọng của một người đàn ông.”
“Sau khi xác nhận xong thì tôi sẽ đi giao hàng cho anh ấy.”
“Đó là tòa nhà chung cư kiểu cũ, cầu thang còn rất tối tăm.”
“Tôi leo lên lầu và gõ cửa, người mở cửa là một cô gái trẻ.”
“Bề ngoài còn khá là xinh đẹp, đeo kính mắt, tóc dài xõa vai, mặc một chiếc váy trắng.”
“Có điều cô ấy vẫn luôn giữ khuôn mặt cứng đơ không thay đổi.”
“Tôi nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy không nói gì với tôi cả.”
“Lúc đó tôi cũng không để ý, dù sao không phải tôi chưa gặp dạng khách hàng như vậy bao giờ.”
“Chỉ có điều khi tôi đưa gói hàng cho cô ấy và đang chuẩn bị rời đi.”
“Đột nhiên lia mắt nhìn qua, thấy một khung ảnh treo trên tường trong nhà!”
“Trong khung ảnh đấy là một tấm hình chỉ có hai màu đen trắng cực lớn!”
“Người trong hình trông giống y hệt với cô gái ấy!”
“Cũng là mặc chiếc váy trắng đó nữa!”
“Ngay cả kiểu dáng mắt kính cũng giống nhau như đúc!”
Khán giả xem live đang tập trung nghe kể, sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng thì đều bị dọa hoảng sợ, rợn hết cả tóc gáy!
“A a a! Hù chết lão tử, nổi hết da gà rồi đây này!”
“Nghe bệnh hữu kể chuyện ma! [đầu chó.jpg]”
“Lúc này một anh chàng đô con rúc bàn chân nhỏ bé đáng iu vào trong chăn.”
“Sau đó thì sao? Bệnh hữu anh có còn sống không thế? [mặt nghiêm túc.jpg]”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] cũng gật đầu nói với vẻ mặt may mắn: “Yên tâm đi tôi không sao, còn sống đây này.”
“Lúc đó tôi cũng sợ hết cả hồn, chân còn hơn nhũn ra nữa kia.”
“Có điều tôi cũng không ngu, dưới tình huống đó tôi không dám hó hé lời nào, lại không dám để lộ sơ hở gì.”
“Tôi cứ giả vờ như không nhìn thấy di ảnh, giao hàng cho cô ấy xong rồi nhanh chân chạy thoát.”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] lắc đầu nói: “Sau đó khi trời về rồi tôi cố ý tìm người hỏi...”
“Người ta nói cho tôi biết, gặp phải ma như tình huống ấy vô cùng xui xẻo.”
“Có khi sẽ khiến tôi gặp xui xẻo, có họa sát thân.”
“Phải đi chùa miểu thắp hương bái Phật, mới có thể tẩy rửa vận rủi ấy đi được.”
“Tôi đi một lần, tốn tận tiền lương một tháng của tôi...”
“Có điều cũng may mà sau này không xảy ra chuyện gì xui xẻo nữa, tiêu số tiền ấy cũng đáng.”
Từ Huyền nghe thấy anh nói thế thì sắc mặt có chút vi diệu. Chẳng qua hắn không cắt đứt, để cho [Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] nói tiếp.
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] tiếp tục kể: “Sau đó còn có một lần, là ở trên xe buýt.”
“Lần ấy là đang trong thời gian làm việc, tôi không có đi học, sáng sớm đi làm bằng xe buýt.”
“Khi đó đúng là giờ đi làm, có rất rất nhiều người!”
“Nói không khoa trương chứ đứng cũng không vững nữa.”
“Tôi lên xe ngay từ trạm đầu tiên nên mới may mắn kiếm được một chỗ ngồi.”
“Sau khi đi qua mấy trạm, có một người đàn ông bước lên xe.”
“Anh ta ôm một lọ sứ ở trong lòng.”
“Đứng đằng trước chỗ ngồi của tôi.”
“Lúc đó tôi còn có chút buồn bực, không biết thứ anh ta đang cầm trên tay là gì, trên đó còn dính một chút bụi màu trắng nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận