Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 938 - Tôn trọng vận mệnh của người khác, buông bỏ tâm lý giúp người.

"Tôi cũng từng cố gắng."
"Đáng tiếc... cuối cùng đều thất bại."
Rất nhiều khán giả xem live đều nghi ngờ.
Vừa nãy rõ ràng bác sĩ Từ đã nói, từ khi người này tốt nghiệp, không đúng, chính xác mà nói là sau khi đi học đã trực tiếp nằm thẳng rồi.
Còn cố gắng thế nào nữa?
[Ngồi Ăn Chờ Chết] hùng hồn nói: "Tôi cổ vũ cha mẹ tôi kiếm tiền."
"Đáng tiếc năng lực của hai người họ không ổn."
"Tôi đưa ra ý kiến cho bọn họ để bọn họ mở cửa hàng online, làm ăn nhỏ."
"Đáng tiếc, năng lực của hai bọn họ không được."
"Không chỉ không kiếm được tiền, còn lỗ không ít."
"Hại tiền sinh hoạt của tôi cũng ít đi."
"Vốn mỗi ngày tôi đều có thể uống một ly trà sữa mười mấy tệ, cuộc sống rất vui thích."
"Hiện tại chỉ uống coca ba tệ..."
Vô số khán giả xem live đều bị lời này của anh ta làm cho im lặng.
Trong đầu của rất nhiều người đều hiện lên câu nói kinh điển của Thừa tướng… ta chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ mặt dày như vậy! Lúc này, Từ Huyền mở miệng nói: "Bệnh hữu, nói chút vấn đề của anh đi."
Trên mặt của [Ngồi Ăn Chờ Chết ] lộ ra chút kỳ vọng: "Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi đôi chút."
"Rốt cuộc cuộc đời của tôi có cơ hội phát tài hay không?"
"Tôi thì không trông chờ vào bản thân mình rồi."
"Tôi phế như vậy, chắc chắn là không kiếm được tiền."
"Tướng mạo của tôi chắc chắn phú bà cũng không tìm đến."
"Trông cậy duy nhất chính là cha mẹ tôi cố gắng thêm chút, có thể kiếm tiền cứu tế tôi."
"Năm nay tôi hơn hai mươi tuổi, đợi mấy năm nữa thì lớn tuổi."
"Đến lúc hơn bốn mươi tuổi có tiền, với lúc hơn hai mươi tuổi có tiền hoàn toàn không cùng tâm trạng."
Vô số khán giả xem live lần nữa cạn lời.
Từng thấy bám con, bám chồng.
Đây là lần đầu nhìn thấy bám cha mẹ! Cũng xem là mở mang kiến thức rồi...
Bọn họ đều không biết nên mắng người này phế, hay là nên khen anh ta tự biết bản thân...
Từ Huyền nhìn [Ngồi Ăn Chờ Chết], thì lắc đầu nói: "Không có cơ hội, anh không phát tài được."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] vừa nghe vậy, không khỏi thở dài. Anh ta vỗ mạnh lên đùi: "Tôi đã nói với hai người họ, năm đó không gắng học tập cho giỏi."
"Hiện tại không có văn hóa, không tìm được công việc tốt."
"Hại người làm con như tôi, hiện tại chỉ có thể sống ngày tháng này."
"Muốn mua máy tự sướng tốt một chút cũng không mua nổi."
"Đây là số mệnh mà..."
Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại có quá nhiều phàn nàn.
Vô số khán giả trong phòng live lười chửi bới. Lúc này, Từ Huyền ung dung nói: "Bệnh hữu."
"Có lẽ anh nhầm rồi."
"Tôi nói anh không phát tài được, chứ không phải là cha mẹ anh."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] lập tức lắc đầu: "Không thể nào!"
"Tiền của bọn họ chính là tiền của tôi."
"Chẳng lẽ bọn họ không cần tôi nữa?"
"Hai người già đó chỉ có người con trai tôi thôi, không đưa tiền cho tôi xài thì đưa ai xài?"
Từ Huyền gật đầu: "Anh nói rất đúng."
"Nhưng anh có từng nghĩ, thật ra cha mẹ anh không kiếm được tiền chủ yếu là có liên quan đến anh không..."
[Ngồi Ăn Chờ Chết] ngây ra: "Là sao?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Cha mẹ anh vốn là công nhân xí nghiệp."
"Sau đó lúc anh học cấp hai, hai người bọn họ nghỉ việc, bắt đầu làm ăn."
"Ban đầu vốn không mạch lạc, chuẩn bị mở một siêu thị nhỏ bên cạnh trường học."
"Vốn học sinh sinh viên làm ăn, đều kiếm tiền rất dễ."
"Kết quả sau khi anh tan học, mỗi ngày đều đến cửa tiệm ăn uống."
"Đến cuối tháng tính lại, quả thật là kiếm được chút tiền."
"Nhưng cộng thêm bị người con trai tốt là anh làm tiêu hao một phần, trái lại thiếu không ít…"
"Duy trì liên tục mấy tháng như vậy, tiệm không mở nổi nữa..."
Vẻ mặt [Ngồi Ăn Chờ Chết] vô tội nói: "Tôi chỉ tùy ý ăn chút đồ."
"Đâu biết lại tiêu nhiều tiền như vậy."
Từ Huyền thản nhiên nói: "Sau lần đó, cha mẹ anh đã rút kinh nghiệm."
"Sau khi tích lũy được một khoản tiền."
"Mấy năm sau, không dễ gì mới đi học nghề, lại mở một cửa tiệm làm đẹp cắt tóc."
"Dù sao thì công việc này cũng là dựa vào tay nghề của mình."
"Sẽ không bị con trai tốt là anh ăn đến lỗ."
"Kết quả mở không bao lâu, lại bị anh làm cho đóng cửa..."
Đông đảo khán giả trong phòng live đều ngây ra.
Bọn họ có chút không thể hiểu.
Cửa tiệm cắt tóc đóng cửa có liên quan gì đến [Ngồi Ăn Chờ Chết].
Sau khi Từ Huyền nhìn thấy màn đạn chất vấn thì thản nhiên nói: "Cửa tiệm cắt tóc của cha mẹ anh đóng cửa, nguyên nhân chủ yếu là bệnh hữu này... thật sự quá lười."
Đám khán giả trong phòng live vừa nghe thấy lời giải thích của Từ Huyền thì càng mơ màng.
[Ngồi Ăn Chờ Chết] lười thì có liên quan gì đến việc tiệm cắt tóc của cha mẹ anh ta đóng cửa chứ? Bọn họ nhìn dáng vẻ của người này, vừa nhìn đã thấy không giống có vẻ sẽ đi giúp đỡ? Trên màn hình đều xuất hiện màn đạn chất vấn.
Lúc này, rất nhiều người phát hiện [Ngồi Ăn Chờ Chết] thoáng có chút xấu hổ.
"Chuyện này đúng là trách tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận