Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 207 - Huấn luyện đặc biệt cấp địa ngục, xem hai mươi bộ phim ma đi rồi hẵng bái sư (1)

Khóe miệng Từ Huyền không khỏi co giật.
Đây thật đúng là độ khó cấp địa ngục mà...
“Đúng rồi, bác sĩ Từ.”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] tràn đầy phấn khởi quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt ý chí chiến đấu sục sôi.
“Mấy con hàng ở chỗ anh lần trước đâu rồi? Để cho bọn họ phóng ngựa đến đây đi!”
“Nếu như tôi nháy mắt dù chỉ một cái, tôi sẽ biểu diễn cho anh trồng cây chuối xoay tròn 316 độ gội đầu ngay tại chỗ luôn!”
Trên mặt Từ Huyền lộ ra ý tứ giống như cười mà không phải cười: “Vậy à? Không sợ thật đấy à?”
“Tuyệt đối không sợ đâu!”
Từ Huyền ung dung nói: “Vậy vì sao lần này cô không mở trực tiếp ra?”
“Ặc...”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] nhất thời cứng người.
Trên môi cô nàng lộ ra nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép.
Cô nàng cười khan hai tiếng nói: “Chủ yếu là, luôn cọ nhiệt độ của bác sĩ Từ, tôi cũng rất ngượng ngùng.”
Thôi đừng nói giỡn.
Lần trước lúc cố gắng muốn bái sư Từ Huyền, cô có mở ra trực tiếp. Kết quả bị hù chạy thẳng cẳng luôn.
Hồi đó đã bị đám bạn xem live cười nhạo một phen.
Cùng một bài học, sao có thể phạm sai lầm lần thứ hai được. Cô có ngu ngốc đâu chứ!
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] suýt chút nữa thì muốn ôm bắp đùi của Từ Huyền lắc lắc: “Bác sĩ Từ, anh hãy cho tôi một cơ hội đi mà!”
“Tôi thực sự muốn theo anh đi học lắm đó!”
“Anh muốn thu học phí bao nhiêu cũng được, chỉ cần trả được tôi đều đồng ý hết.”
“Không đủ thì tôi cũng có thể nghĩ cách để trả gần đủ!”
“Bác sĩ Từ, anh thu nhận tôi đi!”
“Con người của tôi cần cù lắm luôn, việc gì cũng có thể làm được hết!”
Cô giương mắt nhìn Từ Huyền.
Nói thật đấy.
Trong nội tâm cô thật sự rất khát vọng muốn theo Từ Huyền học tập. Ngược lại không phải là vì cọ nhiệt độ hay gì gì đó.
Nếu như Từ Huyền có yêu cầu, cho dù bảo cô xoá nick từ nay về sau không trực tiếp cũng không sao cả. Chủ yếu là cô… cũng rất tò mò về thế giới thần bí kia!
Bằng không trước khi gặp được Từ Huyền, cô cũng sẽ không đi làm streamer thám hiểm nguy hiểm rồi. Nào là nhảy disco trên phần mộ, thám hiểm ngôi nhà có ma.
Vào nhà ma, gặp được thi thể trông rất thật, cô cũng dám tràn đầy phấn khởi đi tới sờ soạng vài cái [chỗ này không phải danh từ]. Điển hình là vừa gà lại vừa mê!
Ở sâu trong nội tâm cô, chưa chắc đã không có khát vọng muốn gặp được kỳ ngộ. Cho đến khi gặp Từ Huyền...
Từ Huyền liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu.
Rồi hắn lập tức lắc đầu nói: “Đệ tử gì gì đó, hiện tại không có khả năng.”
“Thế nhưng nếu như cô muốn đi làm, tôi ngược lại là có thể suy tính một chút.”
“Hơ? Làm công à...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] nhất thời xụ xuống. Từ Huyền cười như không cười nói: “Cô không đồng ý à?”
“Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi!”
Một giây sau, cô nàng lại tỉnh lại trong nháy mắt.
Cô vỗ mạnh lên ngực mình nói: “Chỉ cần có thể học được gì đó, làm công cũng được cả thôi!”
“Tống Sở Sở tôi không sợ hãi!”
Từ Huyền gật đầu: “Được, vậy tiền lương cơ bản thì định mỗi tháng 6000.”
“Chức vụ của cô là hộ sĩ, có khách tới thì hỗ trợ chiêu đãi một chút.”
“Còn có tất cả việc vặt trong phòng cố vấn, đều giao cho cô cả!”
Đôi mắt Tống Sở Sở sáng lên: “Hộ sĩ hả! Được thôi được thôi!”
“Bác sĩ… Không đúng, ông chủ, tôi có cần phải mặc bộ quần áo hộ sĩ gì gì đó không?”
Từ Huyền không quan trọng, nói: “Tùy cô.”
“Chỉ là, có chuyện này cô nhất định phải nhớ kỹ!”
Vẻ mặt Tống Sở Sở hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì thế?”
Từ Huyền nhìn cô nàng một cái: “Lát nữa cô đi sửa ID đi.”
“ID đó... có chút mất mặt.”
Tống Sở Sở không khỏi cười xấu hổ: “Được, ông chủ.”
Từ Huyền khoát tay: “Đi thôi, đi quản lý mấy bồn hoa này trước đã.”
Mấy cây Xính Linh này trước đó vẫn luôn sinh trưởng dã man, hắn không hay quản chúng cho lắm.
Trông lộn xộn cực kỳ, chả đẹp đẽ gì cho cam.
Hiện tại có người làm việc, đương nhiên phải lợi dụng đầy đủ!
“Không thành vấn đề!”
Tống Sở Sở đồng ý rất dứt khoát.
Nhưng mà khi cô nàng quay đầu nhìn lượng công việc của mình thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Trong lòng không khỏi bắt đầu than thở.
Ông chủ này, sở thích thật là có chút kỳ quái nhỉ.
Người bình thường, đặt mấy bồn hoa ở trong phòng làm việc đúng là không có gì kỳ lạ. Thế nhưng giống như Từ Huyền...
Cừ thật! Vừa trồng là hơn mười cây!
Phòng cố vấn vốn không có nhiều diện tích cho lắm, chúng trắng trợn chiếm một nửa!
Ông chủ này của cô, bề ngoài trông thì trẻ tuổi đấy.
Thế mà cũng đã sớm đi vào cuộc sống người già trồng rau nuôi cá...
Tống Sở Sở than thở trong lòng, lúc này cầm công cụ đi làm việc.
Trong nội tâm của cô cũng không có chú trọng cho lắm.
Quản lý bồn hoa ấy hả, thoạt nhìn thì nhiều đó, thật ra thì cũng rất đơn giản thôi. Tùy tiện tưới nước, tu sửa cành cây là xong cả rồi. Việc đến cả người già cũng có thể làm được, có gì khó khăn cơ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận