Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 143 - Mẹ nó, sao hai chuyện này có thể liên quan đến nhau được vậy trời? (2)

“Nếu như tôi không có đoán sai, khi anh đang dạy con gái học bài, hẳn là con bé cũng thường hay nói mình đau đầu đúng không?”
Lưu Quang Hiển càng thêm khiếp sợ.
“Đúng, không sai một chút nào!”
“Chỉ là con gái của tôi không thích học hành cho lắm, trước đây thường hay giả vờ bị bệnh không muốn làm bài tập.”
...
“Cho nên tôi cũng cho rằng con bé đang giả bộ, không tin lời con bé nói là sự thật.”
“Cho rằng con bé vẫn đang kiếm cớ để không cần học hành.”
Lưu Quang Hiển vốn dĩ không coi bệnh đau đầu của mình ra gì, chỉ cho rằng đó là bệnh vặt mà thôi.
Bây giờ bác sĩ tâm lý lại nói rõ ràng tình huống của anh ta và con gái, anh ta không khỏi khẩn trương lên.
“Bác sĩ Từ, sẽ không phải là trong gien nhà chúng tôi có bệnh tâm thần mang tính di truyền gì đấy chứ?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Vậy thì không phải.”
“Vấn đề chủ yếu xuất hiện từ trong căn phòng mà anh đang ở.”
Lưu Quang Hiển ngẩn ra: “Phòng ở?”
Từ Huyền gật đầu: “Trong nhà các anh hẳn là mới dọn nhà gần đây, mua một căn phòng mới đúng không?”
“Đúng đúng, bác sĩ Từ nói không sai!”
Từ Huyền càng nói, Lưu Quang Hiển càng cảm thấy khiếp sợ.
Tâm lý học cũng đã phát triển đến trình độ này rồi sao?
Đến cả loại chuyện anh ta vừa mới dọn nhà cũng có thể liếc mắt là nhìn ra rồi á? Vậy thì cũng lợi hại quá đi!
Lưu Quang Hiển đột nhiên nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Bác sĩ Từ, sẽ không phải là thiết bị được lắp đặt trong nhà tôi có vấn đề gì đấy chứ?”
“Chẳng lẽ là chất hữu cơ Formaldehyde gì gì đó vượt chỉ tiêu, bị chúng tôi hấp thu vào trong cơ thể, cho nên mới đau đầu?”
Từ Huyền vẫn lắc đầu: “Không không, nguyên nhân tôi nói không phải là cái này.”
Lưu Quang Hiển càng thêm buồn bực: “Vậy thì là vì cái gì thế? Bác sĩ Từ?”
“Tôi dọn nhà đổi phòng ở, tại sao lại có liên quan đến việc đau đầu?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Bình thường thì không liên quan gì.”
“Thế nhưng chứng đau đầu của anh và con gái thì lại có liên quan đấy.”
“Anh Lưu, lúc anh mua căn phòng này hẳn là rất được hời về giá cả đi?”
Lưu Quang Hiển liên tục gật đầu: “Đúng đúng! Bác sĩ Từ làm sao anh biết thế?”
“Lúc tôi đi mua phòng, chủ của căn phòng này vừa lúc muốn xuất ngoại, cho nên không thể không bán gấp.”
“Lúc đó tôi cũng đè giá xuống một khoảng lớn.”
“Giá cả khi mua đến tay, là bằng bảy mươi phần trăm giá cả bình thường!”
Từ Huyền thở dài: “Vậy thì đúng rồi.”
“Nguyên nhân đau đầu của anh và con gái anh chính là vì lúc anh đi mua nhà, giá cả quá rẻ.”
Giá mua phòng quá rẻ, khi vào ở sẽ đau đầu?
Lưu Quang Hiển hoàn toàn ngớ ra.
Hai chuyện này không thể nói là không có quan hệ gì cả, chỉ có thể nói không có liên quan chút nào hết. Con mẹ nó sao giờ lại dính líu tới nhau thế?
Lưu Quang Hiển cười khổ nói: “Bác sĩ Từ, anh cứ nói thẳng cho tôi biết đi.”
“Bây giờ tôi đã hoàn toàn mơ hồ rồi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Nguyên nhân rất đơn giản.”
“Lúc anh mua căn phòng này, chủ phòng đã lừa anh.”
“Nguyên nhân khiến chủ phòng phải bán rẻ, cũng không phải là vì bọn họ muốn xuất ngoại.”
“Mà là căn phòng này, đã từng phát sinh án mạng!”
“Cái anh mua, là một căn phòng có ma!”
Sắc mặt Lưu Quang Hiển hoàn toàn thay đổi: “Hả? Không có khả năng đó được!”
“Tôi đã ở đó một khoảng thời gian rồi, cũng đâu có nghe nói về việc này đâu?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Đương nhiên là anh sẽ không nghe nói về nó rồi.”
“Anh nghĩ xem vì sao chủ phòng lại nói với người khác là mình muốn xuất ngoại?”
Lưu Quang Hiển sững sờ trong chốc lát, ngạc nhiên há to mồm rất lâu sau vẫn chưa khép lại. Chuyện này, suy nghĩ tỉ mỉ thì sợ hãi cực kỳ đó...
Lúc này trong đầu anh ta có vô số nỗi nghi hoặc. Vừa hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Từ Huyền.
Lại buồn bực việc căn phòng mà anh ta ở có ma hay không, liên quan gì đến việc đau đầu chứ?
Đúng lúc này, Từ Huyền đứng dậy, nói với Lưu Quang Hiển ở bên cạnh: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi nhà anh nhìn xem.”
Lưu Quang Hiển đã hoàn toàn ngớ người.
Anh ta ngoan ngoãn làm theo lời Từ Huyền, mang Từ Huyền về nhà anh ta.
Khi đang trên đường về nhà
Từ Huyền lấy điện thoại di động ra, ấn gọi một dãy số: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát...”
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, hắn tùy tiện nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Rất nhanh, Lưu Quang Hiển đã mang theo Từ Huyền trở về nhà anh ta.
“Ba, ba đã về rồi ạ?”
Sau khi mở cửa, một cô gái nhỏ tầm mười mấy tuổi, cột tóc đuôi ngựa hai bên chạy ra từ trong phòng. Cô gái nhỏ nhìn thấy Từ Huyền thì sửng sốt, mở miệng nói: “Em chào anh.”
Từ Huyền mỉm cười: “Chào em.”
“Anh là bác sĩ tâm lý ba em mời đến để xem bệnh cho tụi em.”
Ánh mắt của cô gái nhỏ nhất thời sáng lên: “Anh trai, anh có thể trị hết bệnh đau đầu của em sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận