Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 837 - Cái gì! Chẳng phải thế này là khi dễ người thành thật à! (1)

Mấy câu này lập tức khiến hai người hồi hộp trong lòng.
Nghe Từ Huyền nói, họ luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Vì che giấu mục đích chính của mình mà bày ra một vụ bắt cóc? Chuyện này nghe kiểu gì cũng làm tâm người ta treo ngược cành cây không gỡ xuống được.
Đồng thời, bọn họ còn không hiểu ra sao.
Họ luôn làm ăn theo phép tắc đàng hoàng, sao đột nhiên lại lại dính líu sâu đến kẻ cướp này như vậy...
Người chồng thấp thỏm hỏi: “Bác sĩ Từ, không thì... chúng tôi báo cảnh sát nhé?”
“Dù sao, đến tối mẹ tôi sẽ về.”
“Nếu ngài biết thân phận của kẻ cướp này thì cứ báo thẳng cho cảnh sát bắt hắn lại!”
“Tôi thật sự rất sợ.”
“Nếu lại bị hắn tìm đến lần nữa, chắc bệnh tim của tôi tái phát mất...”
Từ Huyền nói đầy ẩn ý: “Tôi khuyên anh tốt hơn là đừng báo cảnh sát.”
“Nếu báo cảnh sát, chắc chắn sau này anh sẽ hối hận...”
“Tốt nhất vẫn là hai bên giải quyết riêng đi.”
“Dù sao, không ai bị thương, cũng không tính là chuyện lớn gì...”
Vợ chồng hai người bị Từ Huyền nói đến chấn động.
Cả hai đều có vẻ chần chờ.
Nếu đổi lại thành người khác nói lời này, còn có thể bảo là nói cho qua chuyện.
Nhưng hai người họ đều có xem Từ Huyền livestream nên mới đi một mạch đến đây. Họ hiểu rất rõ tam quan của Từ Huyền.
Vị bác sĩ tâm lý này luôn căm ghét cái ác, thái độ làm việc lúc nào cũng công bằng công chính, đến tận bây giờ đều chưa từng bỏ qua bất cứ kẻ ác nào. Chắc hẳn sẽ không nói quanh co lòng vòng không hợp lẽ thường như thế...
Bỗng dưng, người chồng giật mình nghĩ đến một trường hợp.
Ông ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Từ, tôi có quen biết kẻ cướp này không?”
“Chẳng lẽ là bà con bạn bè gì của tôi ư?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Nếu nói là bà con thì cũng có thể gọi là bà con.”
“Nói một cách chính xác, thật ra người đó chính là người nhà hai người...”
Hai vợ chồng đều sợ đến ngây người.
Người chồng lắp bắp nói: “Không phải đâu, bác sĩ Từ.”
“Trong nhà chúng tôi, ngoại trừ hai vợ chồng chúng tôi ra chỉ còn có mẹ tôi và con trai.”
“Chắc không đến mức là con trai tôi đó chứ.”
“Năm nay, thằng bé mới 14 tuổi...”
Ông nói rồi nhìn gương mặt mỉm cười của Từ Huyền, đột nhiên không nói được gì nữa.
Sắc mặt ông dần trở nên khó coi: “Bác sĩ Từ, thật sự là thằng ranh con này làm ư?”
“Rốt cuộc nó nổi điên cái gì thế!”
Từ Huyền bình thản nói: “Không phải tôi mới nói đấy à... vì thu hút sự chú ý của hai người.”
“Trong kỳ thi cuối kỳ này, cậu ấy trượt tất cả các môn.”
“Xếp hạng nhất từ dưới đếm lên trong lớp.”
“Nếu để hai người biết, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.”
“Thế là cậu ấy nghĩ ra cách này, van nài bà nội cậu ấy ra ngoài ở vài ngày, giả vờ như bị mất tích.”
“Sau đó, cậu ấy lại ra mặt “dẫn” bà nội về.”
“Đến lúc đó, xảy ra chuyện lớn như vậy, lực chú ý của hai người đều đặt trên người mẹ mình, không để ý gì đến thành tích thi cuối kỳ của con trai nữa.”
“Ngoài ra, cậu ấy có công lao lớn như thế, dù thành tích kỳ thi tệ hơn thì hai người cũng không tiện nói gì cậu ấy.”
“Lúc đầu, mẹ anh không đồng ý.”
“Suy cho cùng, bà đã lớn tuổi, cả đời chưa từng chơi trò kích thích đến vậy lần nào.”
“Huống chi, một bà cụ như bà ra ngoài ở khách sạn gì đó cũng không quen.”
“Nhưng con trai hai người đau khổ cầu xin, còn uy hiếp nếu bà không đồng ý, cậu ấy sẽ tự mình bỏ nhà trốn đi.”
“Dọa mẹ anh sợ đến biến sắc.”
“Rơi vào đường cùng, chỉ có thể bị đứa cháu trai lớn đầu bắt cóc “yêu”.”
“Tự bà đi ra ngoài làm mình mất tích...”
Vợ chồng hai người suýt nữa tức đến méo mũi!
Ngàn vạn lần không nghĩ tới cái gọi là bắt cóc lại là chuyện thế này.
Người chồng đỏ cả mắt trong chốc lát: “Thằng ranh con này! Tôi về nhà không lột da nó là không được!”
Sắc mặt vợ ông cũng vô cùng khó coi: “Bác sĩ Từ, cuối cùng đứa nhỏ này sao thế? Sao bỗng nhiên thành tích lại sa sút nhiều như vậy?”
“Mọi khi nó đều nằm trong top đầu của lớp mà...”
“Hơn nữa nó còn là học sinh ưu tú trong lớp, thường xuyên nhận được học bổng, tổng cộng lên đến mấy vạn”
Từ Huyền thở dài: “Bởi vậy mới nói hai người quá thành thật đấy...”
“Hay người đã nghe nói cấp 2 có học bổng bao giờ chưa?”
“Hơn nữa còn nhiều tiền đến vậy?”
Vợ chồng hai người chợt sửng sốt.
Người chồng ngạc nhiên: “Nếu không có học bổng, vậy tiền này lấy từ đâu ra?”
“Chắc không đến mức tự nó biến ra...”
Ông nói đến đây, trong đầu bỗng lóe lên, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Từ Huyền cười nhạt: “Đúng thế, chuyện tôi vừa nói, chắc anh chưa quên sạch đâu nhỉ!”
“2 năm trước, cái gọi là vụ bắt cóc kia do chính con trai hai người tự bày ra.”
“Lúc đó, cậu ấy vừa lên cấp 2.”
“Bạn học xung quanh có không ít tiền tiêu vặt, sống rất phóng khoáng.”
“Nhưng hai người hết lần này tới lần khác quản lý tiền tiêu vặt của cậu ấy quá chặt chẽ. So sánh một chút, cậu ấy cảm thấy rất ngột ngạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận