Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 813 - Vậy tôi liếm thì có ý nghĩa gì? (2)

Nghe Từ Huyền chính miệng phủ nhận, ba phú hào đều khá thất vọng. Nhưng thất vọng kiểu gì thì tiền vẫn phải lấy.
Lúc này, ba người tự mình quét mã QR chuyển 100 vạn qua.
Thật luôn ư?... Sau khi bỏ số tiền này ra, đúng là cảm giác tinh thần thoải mái, tâm trạng vui mừng. Xem ra, bác sĩ Từ vẫn nhớ tình xưa.
Những người khác muốn quyên tiền này, Từ Huyền đều không nhận, chỉ nhận kha khá tiền của họ. Đây là gì?
Đây chính là cool ngầu, là có mặt mũi đó!
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm yếu ớt.
“Bên trong có ai không? Bác sĩ Từ ơi?”
Một cậu trai trẻ tuổi trông như học sinh ló đầu vào từ bên ngoài.
Dường như cậu không nghĩ đến chuyện trong phòng tư vấn sẽ có nhiều người như vậy, không khỏi thoáng sửng sốt.
“Ế ngại quá bác sĩ Từ, em không biết anh đang có bệnh nhân.”
“Vậy em chờ bên ngoài một xíu, lát nữa lại vào nhá...”
Tôn Đại Trung nói: “Không sao đâu, chúng tôi xong chuyện rồi. Chàng trai trẻ, cậu vào đi.”
Nam sinh này ngượng ngịu bước vào, rầy ra đứng đó, lúng túng không dám nói chuyện.
Ba phú hào nhìn thấy cảnh tượng này đều bật cười. Tính cách này là học sinh điển hình đây mà.
Vẫn chưa được xã hội trui rèn.
Hoàng Hâm vui vẻ nói: “Chàng trai trẻ, cậu thẹn thùng mãi thế là không được đâu.”
“Có gì cứ việc nói thẳng với bác sĩ Từ đi.”
“Phải lớn gan một chút, không có gì phải ngượng cả.”
Từ Huyền cũng mỉm cười nói: “Có chuyện gì, em cứ nói thẳng đi.”
Nam sinh này hơi xấu hổ nhìn ba ông chú trung niên bọn họ, gãi đầu nói: “À, em xin lỗi.”
“Bác sĩ Từ, em muốn hỏi ngài có loại thuốc nào giúp thay đổi không...”
“Em thật sự không muốn làm liếm cẩu nữa...”
Ba ông chủ không khỏi hớn hở.
Chả trách chàng trai trẻ này ngượng ngùng như thế.
Loại chuyện bí mật này, đúng là không thể để người khác biết...
Nam sinh bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Từ, hồi em còn học cấp 3 vẫn rất bình thường.”
“Có lẽ là lúc trước học tập quá ức chế, thích nữ sinh cũng không có thời gian theo đuổi.”
“Nên sau khi lên đại học lập tức buông thả bản thân.”
“Chỉ cần thích một nữ sinh, em sẽ không nhịn được đi simp cô ấy...”
“Đưa điểm tâm, viết thư tình, mỗi ngày chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với cô ấy đều đặn như bấm giờ.”
“Thẳng đến lúc bị chặn...”
“Em từng làm đủ mọi chuyện.”
“Thậm chí loại chuyện càng mất mặt và càng thiếu tự tôn, em cũng có làm luôn...”
Hoàng Hâm nghe vậy, không kìm được nói: “Chàng trai trẻ, chuyện này thì có gì đâu.”
“Theo đuổi nữ sinh mà, ân cần một chút cũng đâu có vấn đề gì.”
“Con trai ở độ tuổi này như cậu tương đối xúc động trên phương diện này là chuyện bình thường.”
“Không sợ nói cho cậu biết.”
“Năm đó, lúc tôi khoảng tuổi cậu bây giờ cũng đói khát dữ lắm.”
“Đáng tiếc, khi đó trong nhà nghèo, không có cô gái nào đồng ý ở bên tôi.”
“Lúc đó, có cô gái tôi thật tâm yêu thích, mỗi lần thấy cô ấy đều hận không thể hai mắt bùng lửa.”
“Yên tâm đi, chờ khi cậu lớn thêm một chút sẽ không chú trọng nhiều vậy nữa.”
Nam sinh này nghe Hoàng Hâm nói xong, không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
“Chú à, chuyện chú nói cháu đều biết.”
“Nhưng vấn đề là...”
“Cháu không phải simp mỗi một cô...”
“Chỉ cần nữ sinh có chút ít tiếp xúc với cháu, cháu đều cầm lòng không đặng dễ dàng nảy sinh thiện cảm, sau đó không nhịn được muốn chạy đi liếm.”
“Có lẽ cháu nói vậy chú sẽ không tin, cho rằng cháu đang nói đùa.”
“Cháu cho chú xem vài chứng cứ đây...”
Nói rồi, cậu lấy điện thoại di động ra, mở WeChat lên, sau đó đưa cho Hoàng Hâm xem.
Ba ông chú già tò mò xáp lại. Chỉ thấy một loạt ảnh xếp dài trên điện thoại di động đều là avatar nữ sinh.
Nam sinh này còn lướt xuống mấy lần, toàn bộ đều là nữ sinh, ít nhất cũng trên trăm cô! Ngoại trừ những avata phía trên.
Lịch sử trò chuyện thực tế bên dưới avata đều là một câu: Buổi sáng tốt lành.
Ánh mắt ba ông chú già nhìn thằng nhóc này lập tức thay đổi. Khá lắm!
Thế này còn tự xưng là liếm cẩu? Đủ điều kiện làm trap boy rồi đấy?
Nam sinh nhún vai: “Không sợ các chú cười chê.”
“Khoảng thời gian trước, lúc cháu xem bác sĩ Từ livestream, chẳng phải cũng có bệnh hữu là liếm cẩu ạ?”
“Sau đó, cha cậu ta dẫn cậu ta đi tìm chị gái quần áo mát mẻ học bổ túc vật lý, chữa khỏi tật cho cậu ta mà.”
“Lúc đó cháu quả thật rất hưng phấn, cho rằng mình đã tìm được phương án giải quyết.”
“Thế là trông bầu vẽ gáo, cũng đi học bổ túc với chị gái.”
“Nào ngờ, nào ngờ...”
Nam sinh này nói đến đây, nét mặt hơi xấu hổ: “Nào ngờ, cháu yêu cô ấy luôn.”
“Nửa tháng sau, ngày nào cháu cũng đi tìm cô ấy.”
“Hơn nữa mỗi lần cháu đều trả tiền nhưng không làm gì hết...”
“Mãi đến khi cháu dùng hết tiền mừng tuổi tích góp được từ nhỏ đến lớn...”
“Sau đó, lúc cháu lại đến tìm cô ấy, cuối cùng cô ấy không thèm để ý đến cháu nữa...”
Ba ông chú già đều câm nín.
Tôn Đại Trung không nhịn được nói: “Có phải cậu ngốc không? Cậu trả tiền rồi sao còn không làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận