Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1092 - Tôi nhìn thấy thật đó! (2)

“Lúc này, xe buýt đột nhiên phanh gấp.”
“Người đàn ông đó có chút không có đứng vững, lảo đảo một cái.”
Sắc mặt [Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] tái nhợt nói: “Khi ấy tôi nghe thấy anh ta nhỏ giọng nói một câu với lọ sứ trong lòng.”
“Anh ta hổ thẹn nói, xin lỗi ông nội, con lại làm ông phải chen chúc rồi...”
Rất nhiều khán giả xem live nghe đến đó thì đều mơ hồ không hiểu. Lát sau mới hiểu được hàm nghĩa trong câu nói này.
Trên màn hình phòng live nhất thời xuất hiện vô số bình luận “vờ lờ”.
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] cũng đau khổ nói: “Lúc đó tôi còn thấy bụi trắng trên cái lọ ấy rơi một ít lên người tôi nữa.”
“Không lừa các anh, lúc đó tôi thật sự tê dại ca da đầu luôn đó.”
“Khi ấy tôi lại nhìn thấy một việc khiến tôi phải khiếp sợ.”
“Cái lọ kia, hình như nó rung lên một lần!”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] nói, trong ánh mắt của anh còn có một tia kinh khủng và bất an.
“Lúc đó tôi còn tưởng là mình bị hoa mắt!”
“Đúng lúc này, xe buýt lại phanh gấp lần nữa.”
“Người đàn ông kia không đứng vững, lại nói cái câu tương tự như xin lỗi ông nội, con lại làm ông phải chen chúc rồi lúc nãy.”
“Lần này tôi thấy rõ!”
“Không phải tôi hoa mắt, không phải người đàn ông kia lắc, cũng không phải ngoại lực nào khác.”
“Đúng là cái bình đó tự động!”
“Lại còn rung lắc rất mạnh nữa cơ!”
“Quỷ dị là!”
“Những người khác bên cạnh tôi không có khả năng không nhìn thấy điều đó, nhưng giống như ai ai cũng đều thờ ơ.”
“Lúc đó tôi bị dọa đến run rẩy cả người, phải vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, làm bộ đến trạm xuống xe, tránh khỏi người đàn ông đó.”
Lúc này rõ ràng đang là giữa ban ngày ban mặt.
Nhưng vô số khán giả xem live trong phòng đều cảm thấy một cơn ớn lạnh.
“Hu hu bệnh hữu anh đừng kể nữa, tôi sợ...”
“Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, bình thường đang đi trên đường í, chắc trong mấy người đi lướt ngang qua mình không có ma đâu nhỉ... [kinh khủng.jpg]”
“Lầu trên anh đừng có nói nữa! Bây giờ tôi đang đi dạo phố với bạn thân này, bên cạnh toàn là người thôi, tụi tôi đang run đến mức không dám động đậy đây này.”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] nhún vai: “Bây giờ mọi người đã hiểu được tình cảnh của tôi chưa?”
“Kiểu không có thiên phú nên không nhìn thấy như mấy người còn chưa tính.”
“Người có thiên phú có thể nhìn thấy ma nhưng là lại không có bản lĩnh đánh đuổi như tôi đây mới là thảm nhất...”
“Sau vụ hôm đó tôi lại đi thắp hương bái Phật tẩy rửa vận rủi, lại tốn mất tiền lương một tháng!”
“Bác sĩ Từ, tôi thực sự cầu anh xin anh hãy giúp tôi với...”
“Nếu như tôi gặp thêm một hai lần nữa, có khi tôi phải ngủ dưới hầm cầu luôn mất...”
Rất nhiều khán giả xem live đều âm thầm buồn cười.
Khó trách người này muốn cầu bác sĩ Từ giới thiệu cho anh ta một đại sư để bái sư học nghệ. Thì ra không phải để làm màu hay có ý nghĩ kỳ lạ gì mà là thật sự cần đến nó.
Từ Huyền mỉm cười: “Không phải tôi không muốn giúp anh đâu.”
“Chẳng qua tôi là một bác sĩ tâm lý, yêu cầu đó của anh thực sự có hơi làm khó cho người khác.”
Hắn vừa nói thế, [Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.
Xem ra bác sĩ Từ vẫn không muốn.
Bác sĩ tâm lý gì gì đó đều là cái cớ để từ chối thôi. Anh hiểu cả.
Các khán giả xem live trong phòng cũng có chút tiếc nuối, chẳng qua bọn họ cũng không nói gì nhiều.
Trước đó còn có người “dạy Từ Huyền làm việc” khi đang coi livestream. Về sau nhiều lần bị sự thật vả cho bẽ cả mặt, khiến người như vậy thì càng ngày càng ít.
Ngoại trừ mấy ma mới mới coi livestream là thật sự không nhịn được ra, những người khác bình thường đều không nói lời nào. Dù sao lý do khi bác sĩ Từ quyết định làm như thế chắc chắn đầy đủ hơn bọn họ nhiều...
“Có điều... tuy tôi không thể tìm sư phụ cho anh, nhưng có thể giúp anh một chút từ góc độ tâm lý học.”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] còn đang thất vọng.
Anh nghe Từ Huyền nói vậy thì không khỏi sửng sốt, miễn cưỡng gật đầu nói: “Được, vậy bác sĩ Từ anh nói đi, tôi nghe đây.”
Từ Huyền ung dung nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, anh đây là chứng rối loạn phát triển thần kinh tổng quát điển hình.”
Rất nhiều khán giả xem live nghe xong đều sửng sốt.
Cái tên bệnh này sao nghe quen quen thế nhỉ... Sau đó tất cả mọi người sực nhớ ra.
Con mẹ nó nếu viết gọn lại thì không phải là thiểu năng trí tuệ à...
Tuy nhìn bệnh hữu này có chút khờ khờ, đúng là trông không được thông minh cho lắm. Nhưng mà anh không ngu ngốc đến mức độ đó đâu nhỉ...
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] cũng có chút ngạc nhiên.
Anh sờ đầu, có chút buồn bực nói: “Bác sĩ Từ, tôi thừa nhận tôi quả thực không thông minh cho lắm.”
“Chỉ là điều đó không có liên quan gì đến việc thấy ma đâu nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận