Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 661 - Sư phụ, người như vậy con rất khó

"Đáng tiếc tính cách của cô ấy rất giống với bệnh hữu vừa nãy."
"Làm gì cũng không tự chủ được, làm việc thì bữa đực bữa cái."
"Cho nên những năm gần đây, cô ấy thông qua dạy dỗ vợ của bệnh hữu đó, xem như là hình chiếu cho cuộc đời mình."
Nghe thấy Từ Huyền giải thích, đông đảo khán giả xem live trong phòng mới tỉnh táo ra.
Khó trách sở thích của Master đó lại cổ quái đến vậy... Kiên trì không ngừng dạy dỗ nhiều năm còn không chán. Thì ra là xem chuyện này là mô phỏng cuộc đời...
Có khán giả xem live phát màn đạn nói: "Bác sĩ Từ, có thể bán cho chủ nhân bọn họ một phần thuốc vừa nãy anh bán cho bệnh hữu đó không? Cảm giác cô gái này cũng rất đau khổ."
"Không có tác dụng."
Từ Huyền thản nhiên nói: "Cho dù tôi đưa thuốc cho cô ấy, không ai ép buộc cô ấy, cô ấy cũng không muốn dùng…"
"Đến cuối cùng vẫn là lãng phí."
"Không đợi được ngày nào đó, có một luồng ngoại lực phá vỡ cuộc sống hiện tại của cô ấy thì trạng thái này vĩnh viễn sẽ không thay đổi được."
Nói xong, hắn có ý sâu xa liếc nhìn camera điện thoại livestream.
Lúc này.
Trong một căn phòng ở tầng hai của biệt thự cách xa nghìn dặm.
Cơ thể của cô gái trẻ lớn tuổi có dáng người hơi mập, đầu tóc rối bù lập tức cứng đờ.
Túi khoai tây chiên đang cầm trong tay cũng suýt chút nữa thì rơi xuống mặt đất.
Cô ấy im lặng một giây, lại giả vờ không quan tâm, tiếp tục cầm lát khoai tây chiên nhét vào miệng. Rộp rộp.
Cô gái trẻ lớn tuổi vừa xem livestream, vừa nhai khoai tây chiên với vẻ mặt vô cảm. Trong ánh mắt còn có chút mờ mịt...
Trong màn hình điện thoại của cô ấy.
Từ Huyền gõ bàn, mỉm cười: "Được rồi, livestream lần này chỉ đến đây thôi."
"Chúng ta hẹn gặp lại lần sau."
Nói xong, màn hình trong phòng live cấp tốc biến thành màu đen.
"Tạm biệt bác sĩ Từ."
"Đáng tiếc, mua bảo hiểm rút thưởng vẫn không rút trúng [Thở dài, IPG]."
"Ha ha, nếu thật sự rút trúng, có lẽ anh sẽ trầm cảm đó."
"Mấy anh em, trên kệ ở hậu đài lại lên một đống rượu giả! Mau xông vào đi!"
"Cùng đi cùng đi với!"
Dần dà, hơn nghìn vạn khán giả xem live trong phòng chậm rãi tản đi.
Sau khi Từ Huyền thoát ra ngoài thì kết bạn WeChat với mấy khán giả xem live mới kết nối. Sau khi nói mấy câu, hắn thản nhiên bỏ điện thoại xuống.
Lúc này Tiểu Si chạy tới, rót chén trà thần tiên cho hắn, vô cùng ngoan ngoãn: "Sư phụ, người livestream mệt rồi đúng không, uống trà đi."
Từ Huyền nhấp một ngụm trà.
Tiểu Si nịnh nọt: "Sư phụ, trà ngon không?"
"Thấy đồ đệ con có ngoan không?"
Từ Huyền cười nhạt, lắc đầu nói: "Không được."
Tiểu Si lập tức kinh ngạc: "Sư phụ, con vẫn chưa nói gì, người đã không được rồi."
Từ Huyền mỉm cười.
"Ồ, vậy con nói trước đi."
Tiểu Si lập tức ủ rũ, cô mất hết ý chí phất tay: "Bỏ đi bỏ đi."
"Sư phụ đã không được, vậy con còn nói cái rắm gì nữa..."
Lúc này, Từ Huyền chợt mỉm cười nói: "Con muốn mỗi ngày chơi thêm một lúc cũng không phải là không được."
Tiểu Si đột nhiên phấn chấn tinh thần, vui vẻ nhìn lấy Từ Huyền: "Sư phụ, người nói thật à?"
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là thật."
"Nhưng có điều kiện."
Tiểu Si vui vẻ gật đầu: "Sư phụ, người nói đi!"
Từ Huyền ung dung nói: "Một thời gian nữa, ta sẽ cho người đưa con và sư tỷ của con đến trường học."
"Nếu con không gây ra phiền phức gì."
"Thì mỗi ngày, ta sẽ cho con chơi thêm một tiếng đồng hồ."
Tiểu Si không thèm để ý nói: "Không thành vấn đề..."
"Bản đế mấy ngàn tuổi rồi, không đến mức chấp nhặt với những quỷ nhỏ đó."
Từ Huyền mỉm cười: "Còn nữa, làm bài tập đúng giờ."
Tròng mắt Tiểu Si chuyển động: "Con sẽ cố gắng!"
Đúng lúc này. Một âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi vừa bước vào bên trong, vừa nhìn xung quanh.
"Bác sĩ Từ có ở đây không?"
"Hả? Bác sĩ Từ?"
Sau khi anh nhìn thấy Từ Huyền thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Từ Huyền chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, mỉm cười: "Bệnh hữu, mời ngồi."
"Không cần không cần, tôi đứng là được."
Thanh niên rõ ràng là hơi khẩn trương, lại có chút kích động.
Thanh niên này cứ thành thật đứng một bên giống như học sinh tiểu học vậy.
Từ Huyền mỉm cười nói: "Đừng khẩn trương, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Thanh niên nhịn một lúc lâu, cuối cùng nói: "Bác sĩ Từ, anh phải làm chủ giúp tôi!"
"Tôi chơi game bị trộm acc rồi!"
Phụt! Sau khi Tống Sở Sở bên cạnh nghe thấy câu nói này thì không khỏi cười ra tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy người trẻ tuổi có vẻ mặt u oán nhìn về phía cô, Tống Sở Sở vội vàng che miệng lại.
"Xin lỗi, vừa nãy không nhịn được."
"Anh nói tiếp đi..."
Thanh niên có vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ Từ, hình như tôi bị hacker theo dõi rồi."
"Đại khái là bắt đầu từ nửa năm trước, mặc kệ tôi chơi game gì, chỉ cần tài khoản có tí giá trị thì lập tức bị hacker hack."
Bạn cần đăng nhập để bình luận