Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 496 - Không phải là anh ta gặp được xác sống rồi đấy chứ? (1)

Sắc mặt của một đám khán giả xem live đều có chút kỳ quái.
Trông vị này cứ như là mắc chứng hoang tưởng bị hại ấy.
Ai không biết còn tưởng rằng này anh chàng này gặp được xác sống khi chạy đến tận thế cơ đấy...
[Một Mét Ánh Nắng] dở khóc dở cười nói: “Bác sĩ Từ, người này là... bị làm sao vậy?”
“Tại sao tôi cảm thấy hình như tinh thần của anh ta có chút không bình thường thế...”
Từ Huyền mỉm cười: “Nếu như cô xui xẻo giống như anh ta thì sợ rằng còn không bình thường hơn cả anh ta nữa.”
Hắn vừa nói như vậy, rất nhiều người tức khắc hiểu ra.
Vô số khán giả xem live đều vui vẻ.
“Có chút tò mò không biết trong khoảng thời gian vừa nãy rốt cuộc người anh em này đã trải qua những gì...”
“Chỉ xem hình ảnh này thôi là trong đầu đã mường tượng ra được luôn rồi...”
“Mọi người xem trên cơ thể của anh trai đó đi, có tận mấy nơi đều bị thương hết kìa.”
“Vãi thật, sức uy hiếp của bác sĩ Từ có chút ghê gớm đó.”
“Chị gái à, thôi thì chị đích thân qua đó lấy đi.”
“Tôi thấy người này đã không đưa được rồi đó. [cười khóc.jpg]”
[Một Mét Ánh Nắng] dò hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nói xem bây giờ tôi nên làm gì đây?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Rất đơn giản thôi.”
“Nếu như cô đồng ý tha thứ cho anh ta, vậy thì bảo anh ta gửi địa chỉ cho cô để cô tự đi qua lấy.”
“Làm thế thì anh ta sẽ không bị sao.”
“Còn nếu như cô vẫn còn tức giận thì kéo thêm một đoạn thời gian nữa.”
“Hoặc là kiên trì để anh ta mang đến cho cô cũng được.”
“Dù sao bây giờ anh ta chắc chắn không dám không nghe theo lời cô đâu.”
[Một Mét Ánh Nắng] không khỏi vui vẻ: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Từ.”
“Quên đi, vẫn là tôi tự đi lấy đi.”
“Dù sao tôi cũng không phải là đại ác nhân gì cả...”
Một đám khán giả xem live trong phòng nghe xong, đều có chút thất vọng.
“Cô tha thứ như vậy cũng nhanh quá đi?”
“Bệnh hữu à, hay là cô suy nghĩ thêm chút nữa đi? Đây chính là hung thủ suýt chút nữa thì cướp đi hi vọng của mẹ cô đó!”
“Khụ khụ, tôi cũng không phải là người thích gây sự gì cho cam, nhưng mà nếu đổi thành tôi thì kiểu gì tôi cũng không nhịn được...”
[Một Mét Ánh Nắng] sa mạc lời: “Đám người các anh đúng là thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.”
“Vẫn là thôi đi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi.”
“Dù sao bây giờ tên này đã bị dạy dỗ rồi, sau đó chắc không dám làm chuyện như vậy nữa đâu.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng phát hiện không có kịch để coi, trong lòng đều có chút tiếc nuối.
Chẳng qua bọn họ cũng không khuyên tiếp nữa.
[Một Mét Ánh Nắng] nói cảm ơn Từ Huyền lần nữa rồi im lặng luôn.
Từ Huyền giơ ngón tay ra gõ bàn.
“Được rồi, bây giờ kết nối với vị bệnh hữu cuối cùng.”
“ID là [Lãng Tử Quay Đầu].”
Từ Huyền vừa dứt lời là kết nối được luôn.
Một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện ở trong phòng live.
Bối cảnh của hình ảnh là trong một căn phòng ngủ sang trọng rộng rãi.
Các khán giả trong phòng live đều đã nhìn ra.
Có vẻ chàng trai này là người không thiếu tiền đây.
Chỉ riêng diện tích của căn phòng ngủ này thôi đều đã bằng với cả một căn nhà của nhiều người rồi.
[Lãng Tử Quay Đầu] lên tiếng chào hỏi Từ Huyền với vẻ mặt u buồn: “Chào bác sĩ Từ.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Vị bệnh hữu này, anh nói qua về vấn đề của mình đi.”
[Lãng Tử Quay Đầu] thở dài, ánh mắt đầy phiền não.
“Tôi có chút hoài nghi có thể mình đã bị uất ức rồi...”
Nếu như là mấy tháng trước thì chỉ sợ các khán giả xem live trong phòng đã nhạo báng từ sớm luôn rồi.
Chẳng qua bây giờ xem qua nhiều livestream, các khán giả xem live đều thông minh hơn.
Trông có vẻ là uất ức, nhưng chưa chắc đã là uất ức thật.
Bọn họ đều không nói lời cợt nhả gì, kiên trì chờ đợi đánh giá của Từ Huyền.
[Lãng Tử Quay Đầu] tiếp tục nói: “Chắc mọi người đều nhìn ra điều kiện gia đình của tôi cũng không tệ lắm, coi như là một phú nhị đại đi.”
“Trong nhà của tôi đối xử với tôi cũng không tệ, chưa bao giờ hạn chế sinh hoạt phí gì gì đó.”
“Không biết có phải là ảo giác hay không.”
“Bắt đầu từ không lâu trước đây.”
“Bỗng dưng thái độ của cha mẹ tôi đối với tôi đều không giống với lúc trước.”
“Nhìn bề ngoài thì vẫn chẳng khác gì, nhưng tôi rõ ràng có thể cảm giác được thái độ của họ xa lạ hơn lúc đầu.”
“Dù sao bây giờ… bây giờ tôi thấy rất cô độc.”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều cạn lời.
Nghe lời anh chàng này nói ít nhiều gì cũng thấy có chút già mồm cãi láo.
“Bệnh hữu à, trong nhà anh rất có tiền thì hẳn là cha mẹ đều rất bận nhỉ? Có phải là anh suy nghĩ nhiều rồi không?”
“Chỉ chút chuyện nhỏ này thôi mà đã nói mình uất ức rồi, hai chúng ta mà đổi cuộc sống cho nhau có khi anh buồn bực chết mất...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận