Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 784 - Tôi cho ông ta mấy trăm tệ, ông ta lại biến con trai tôi thành người câm? (2)

“Sau đó, chị cảm thấy đây là điềm báo tốt, còn nghe nói đồng xu có thể cản sát hộ thân.”
“Thế là chị xỏ đồng xu này vào dây đỏ và đeo lên cổ cậu bé, coi như bùa hộ thân.”
“Có chuyện như vậy không?”
Mẹ đứa bé nghe đến đây, rốt cuộc cũng nhận ra có chỗ không đúng: “Bác sĩ Từ, tiền này...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tiền này vốn là gia chủ người ta dùng làm xu liệm...”
Mẹ đứa bé chợt biến sắc!
Chị ta đã từng tuổi này nên cũng hiểu kha khá một vài tập tục truyền thống.
Cái gọi là xu liệm chính là thứ được đặt vào miệng người chết! Thứ này có hai công dụng.
Đầu tiên là để sau khi người chết đi vào lòng đất được cung cấp chi tiêu, không phải chịu đói.
Thứ hai thực tế hơn một chút. Vì sau khi người ta chết đi, khuôn mặt sẽ dần dần xẹp xuống và biến dạng, nếu trong miệng ngậm đồng xu sẽ có tác dụng chống đỡ.
Vừa nghĩ đến chuyện con trai mình đeo thứ này trên cổ, chị ta lập tức cảm thấy hoảng loạn.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Xu liệm nhất định phải dùng đồng xu.”
“Bởi vì giữa đồng xu có cái lỗ có thể xỏ vào dây đỏ. Đầu kia của dây đỏ buộc vào túi áo liệm để phòng ngừa đồng tiền không bị rơi ra.”
“Lỡ như dây đỏ đứt đoạn, không giữ chặt xu liệm, để nó trượt xuống cổ họng thì không xong.”
“Có thể khiến con cháu đời sau đang yên đang lành cứ thế không biết nói chuyện, biến thành người câm bẩm sinh.”
“Gần giống với tình trạng bệnh hiện tại của con chị.”
“Lần đó, cậu bé nhìn thấy đồng xu rất thú vị bèn thừa dịp người khác không chú ý, trộm cầm chơi ngay lúc họ chuẩn bị bỏ xu vào miệng!”
“Trong lúc nhất thời, người nhà họ không tìm thấy đồng xu, lại không chuẩn bị đồng dự phòng, cộng thêm không hiểu rõ phương diện này lắm.”
“Rơi vào đường cùng, chỉ có thể bỏ đồng 1 tệ vào làm xu liệm.”
“Đồng 1 tệ đặc nguyên khối, đương nhiên không thể xỏ vào dây đỏ.”
“Vừa đặt vào đã trượt ngay xuống cổ họng, không lấy ra được...”
Từ Huyền nói đến đây thì nhìn mẹ đứa bé, nói xa xăm: “Chị nói xem ông ta bị như vậy có tức giận không? Có muốn trả thù không?”
“Ông ta chỉ khiến con trai chị không nói được đã xem như nhìn trên phần tình nghĩa người quen, tương đối nể mặt...”
Mẹ đứa bé hoàn toàn á khẩu không nói nên lời.
Không thể không thừa nhận.
Loại tình huống này, quả thật người ta có lý có cứ trả thù, hơn nữa còn giơ cao đánh khẽ!
Nếu đổi thành hồn ma nào hung ác, có khi trong cơn tức giận còn thẳng tay giết chết người!
Chị ta quay ngoắt đầu lại, mặt hằm hằm nhìn thằng nhóc ngốc nghếch.
“Thằng nhóc thối này! Sao tay con hư thế hả! Thứ gì cũng dám động vào!”
“Chờ về đến nhà rồi xem mẹ dạy dỗ con thế nào!”
Mẹ đứa bé trừng mắt dữ tợn!
Sau đó, chị ta nhìn Từ Huyền bằng ánh mắt tội nghiệp: “Bác sĩ Từ, vậy làm sao bây giờ?”
“Hiện giờ, người đó đã được đưa đi thiêu từ lâu rồi...”
“Tôi muốn trả lại cũng không kịp nữa.”
Từ Huyền mỉm cười: “Chuyện này đơn giản.”
Nói rồi hắn vỗ nhẹ lên đầu cậu bé. Bộp!
Mẹ đứa bé lập tức thay đổi sắc mặt, suýt nữa ngã thẳng từ trên ghế xuống đất.
Trong mắt chị ta, một ông lão trong suốt bỗng hiện ra sau lưng cậu bé.
Vẻ mặt ông lão tối sầm rét lạnh, hai tay già cỗi đang bóp chặt cổ bé trai. Chiếc cổ vốn trắng nõn của bé trai, lúc này lại hiện lên rất nhiều vết bầm tím đen. Mẹ đứa bé vừa sợ vừa giận: “Ông là ai! Mau buông con trai tôi ra!”
Ông lão trong suốt này mặt mày vô cảm, gương mặt hơi mờ nhạt không thấy rõ. Hình như đã không còn nghe được người khác nói gì.
Nhưng hai tay ông lão vẫn luôn siết chặt, trong mắt chất chứa hận ý...
Lúc này, Từ Huyền ho nhẹ rồi nói: “Cậu bé chỉ là đứa trẻ, ông dạy dỗ cậu bé lâu vậy cũng vơi bớt thù hận rồi chứ?”
“Nếu bây giờ ông buông tay ra, tôi có thể bỏ qua cho ông.”
Sau khi ông lão này nghe Từ Huyền nói thì do dự một lúc, nét mặt không thay đổi khẽ gật đầu. Hai tay cũng buông lỏng ra.
Từ Huyền vươn tay tới, búng ngón tay.
Một tia sáng bé nhỏ đến mức khó nhìn thấy bắn ra từ tay hắn, hướng thẳng vào cổ ông lão. Trên mặt ông lão lộ vẻ vui mừng.
Ông cúi người bái Từ Huyền. Sau đó, bóng dáng chậm rãi rời khỏi phòng tư vấn... Vết bầm trên cổ bé trai cũng dần dần tiêu tán.
Đến lúc này, bé trai mới cảm nhận được có điều khác thường, quay phắt đầu lại. Đúng lúc trông thấy bóng dáng ông lão rời khỏi cửa phòng.
Bé trai bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Ngay lúc ấy, cậu bé cảm thấy trên đầu có gì đó là lạ, không nhịn được sờ đầu thử.
Cậu bé sờ đến cục u lớn mọc ra trên đầu, nó đã phồng to, còn có xu hướng càng lúc càng lớn... Cậu bé đau đớn ôm đầu, khóc ré lên.
“Mẹ! Đau! Con đau quá!”
Mẹ đứa bé không chỉ không giận, ngược lại còn lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ: “Con trai, con nói chuyện được rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận