Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 621 - Bác sĩ Từ, có phải quá khứ của vợ tôi không đứng đắn, đúng không? (1)

"Bác sĩ Từ, bây giờ tôi mới thất tình."
"Để tôi hòa hoãn chút được không?"
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Cô chưa yêu đương thì thất tình cái gì?"
Sắc mặt của [Rong Biển Xốp Giòn] cứng đờ.
Lời này, nhói lòng rồi!
Đơn thuần là rắc muối lên vết thương của cô mà…
Rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Tống Sở Sở, [Rong Biển Xốp Giòn] đã lấy được thuốc làm tăng duyên với người khác phái mà mình cần. Sau khi nhỏ máu nhận chủ, người này lập tức quét mã thanh toán.
Trước khi rời đi, [Rong Biển Xốp Giòn] còn nói lời cảm ơn với Từ Huyền.
Cuối cùng, cô trợn mắt về phía ‘người bạn trai cũ’ của mình, hung tợn phun ra ba chữ: "Đồ cặn bã!"
Nói xong, [Rong Biển Xốp Giòn] vênh mặt, quay mạnh đầu, giận dữ rời khỏi phòng tư vấn.
Trên mặt Trương Ngôn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Bác sĩ Từ, tôi không lừa gạt tình cảm của cô ấy đâu, thật đấy."
"Ngay cả chạm nhẹ vào cô ấy, tôi cũng chưa làm đâu."
Từ Huyền cười nhạt: "Tôi biết."
"Nếu anh đụng đến cô ấy, chỉ sợ bây giờ đã nằm ngay đơ trong bệnh viện rồi."
Trương Ngôn nghe vậy, cơ thể không nhịn được mà cứng đờ, có tí sợ hãi.
Từ Huyền lắc đầu nói: "Bệnh hữu, thật ra… hôm nay anh không nên đến đây."
"Nếu anh đã phát hiện mình không thể bước vào phòng tư vấn của tôi, vậy tất nhiên là có nguyên do, đạo lý của nó cả."
Trên mặt Trương Ngôn lộ ra vẻ cầu khẩn.
"Bác sĩ Từ, xin anh đó, cho tôi một cơ hội."
"Tôi thật sự muốn biết đáp án."
Từ Huyền lắc đầu, thở dài nói: "Thôi được. Anh có vấn đề gì thì cứ nói thẳng đi."
Trên mặt Trương Ngôn lập tức lộ ra vẻ kích động, liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Từ." Rồi dừng lại, bắt đầu kể lại sự tình.
"Bác sĩ Từ, việc là như thế này."
"Vừa nãy tôi đã nói, trước khi tìm đến [Rong Biển Xốp Giòn] thì bản thân đã kết hôn rồi."
"Hơn nữa tình cảm của tôi và vợ tôi cũng không tệ."
"Nhưng gần đây gặp phải một chuyện khiến trong lòng tôi rất buồn phiền."
"Một người bạn đã nói với tôi rằng: cậu ta nhìn thấy hình một người phụ nữ trên mạng, rất giống vợ tôi… chính là trên mấy cái web ấy ấy, anh biết rồi đấy."
"Tôi vốn cho rằng là cậu ta đang nói đùa."
"Dù sao thì tính cách thái độ làm người của vợ tôi đều rất đứng đắn, học vấn cũng cao."
"Quá khứ có lẽ không có lịch sử đen gì."
"Không ngờ, người phụ nữ mà bạn tôi nhắc đến, trên người cũng có có nốt ruồi ở vị trí bí mật giống hệt vợ tôi."
"Tôi hỏi cậu ra địa chỉ trang web nhưng tiếc là nó đã bị chặn, tôi cũng không tìm thấy được bức ảnh mà cậu ta nói…"
"Khoảng thời gian này, trong lòng tôi vẫn luôn đắn đo."
"Vốn cũng từng nghĩ có lẽ là hiểu lầm."
"Nhưng… nhưng…"
Trương Ngôn nói đến đây thì bất đắc dĩ thở dài: "Cái chính là trong lòng không yên, con người tôi tương đối truyền thống."
"Tôi muốn biết có phải bà xã đang dối gạt tôi điều gì hay không?"
"Có phải cô ấy… đã làm chuyện gì có lỗi với tôi không?"
Từ Huyền thở dài, lắc đầu nói: "Anh có chắn mình muốn hỏi cho rõ ràng không?"
"Nếu có tôi sẽ nói cho anh biết."
"Sau khi biết đáp án, cuộc hôn nhân này sẽ nhanh chóng đi đến điểm cuối, anh có chắc chắn là mình muốn biết câu trả lời không?"
Tống Sở Sở ở bên cạnh, nghe vậy thì sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.
Ánh mắt không kiềm chế được mà nhìn về phía đỉnh đầu Trương Ngôn, trên mặt lộ ra chút đồng tình. Trương Ngôn nghe Từ Huyền nói xong, sắc mặt lập tức xa sầm, xấu đi thấy rõ.
Anh thở dài: "Bác sĩ Từ, anh không cần nói nữa."
"Tôi đã biết đáp án rồi…"
Từ Huyền khẽ lắc đầu: "Anh hiểu lầm ý của tôi rồi."
"Tôi muốn nói là… vợ anh chưa làm chuyện gì có lỗi với anh cả."
Trương Ngôn nghe vậy thì lập tức ngây ra.
Anh chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, lời này là sao ạ?"
"Còn nữa, bức ảnh mà bạn tôi nói…"
Từ Huyền gật nhẹ: "Người phụ nữ trên bức ảnh kia đúng là vợ anh."
Trương Ngôn không khỏi ngây ra: "Ý của anh là… vợ của tôi bị chụp lén?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không, là cô ấy tự nguyện chụp."
Trương Ngôn lập tức thay đổi sắc mặt.
Từ Huyền tiếp tục nói: “Hơn nữa, rất nhiều bạn học, người quen của cô ấy cũng có.”
"Nhưng không chỉ có mỗi một tấm…"
Mấy câu nói này càng khiến Trương Ngôn như bị sét đánh ngang tai!
Giọng nói của anh run rẩy: "Bác sĩ Từ, rốt cuộc là đã có chuyện gì?"
"Chẳng phải vừa nãy anh nói… cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với tôi ư?"
Từ Huyền lắc đầu: "Yên tâm, không phải như anh nghĩ đâu."
"Tôi hỏi anh. Anh có hiểu rõ về gia đình của vợ mình hay không?"
Trương Ngôn ngẩn ra, rồi chậm rãi gật đầu nói: "Tôi biết, thân thế của vợ tôi rất thảm."
"Sau khi cô ấy ra đời thì cha bỏ của chạy lấy người."
"Cô ấy được mẹ đi làm thuê làm mướn nuôi lớn."
"Hình như lúc vợ tôi đang học đại học, mẹ cô ấy cũng qua đời vì bệnh nặng."
"Nhưng mà bác sĩ Từ, điều này thì có liên quan gì đến những thứ vừa nãy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận