Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 709 - Ngày quốc tế thiếu nhi, bắt cóc ngược lại bọn buôn người? (2)

“Sau khi tìm được, cậu bé lại dùng một tài khoản khác giả làm cha mẹ muốn bán con để giao lưu với kẻ buôn người.”
“Đợi đến lúc kẻ buôn người tìm đến, cậu bé đã đi theo gã...”
“Hai người có thể hiểu thành cậu bé tự bán mình đi..”
“Lúc đầu, thời điểm kẻ buôn người kia đến đây hôm nay, chỉ thấy có một mình đứa nhỏ mà không có người trưởng thành còn hơi lo lắng.”
“Gã nghi ngờ có khi nào là cảnh sát giăng bẫy không.”
“Nhưng con trai hai người rất thông minh. Ở độ tuổi này, cậu bé miễn cưỡng có thể tính là thiên tài trong số các bạn đồng trang lứa.”
“Tài ăn nói cũng khá tốt, quả thật đã thuyết phục được kẻ buôn người kia...”
Vô số khán giả trong phòng live nghe đến trợn tròn mắt.
Bọn họ từng xem qua không biết bao nhiêu kịch bản không hợp lẽ thường trong phòng live của Từ Huyền. Nhưng loại kịch bản khó tin đến mức độ này lại cực kỳ hiếm thấy.
Tôi tự tìm kẻ buôn người để bán chính mình đi, vậy cũng được nữa hả?
Vợ chồng hai người càng nghe càng ngây ngốc.
Người vợ không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, có phải con trai tôi điên rồi không?”
“Con trai tôi ngoan như vậy, sao tự dưng thằng bé nổi điên làm ra loại chuyện này thế?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Cũng không tính là nổi điên.”
“Chủ yếu là có liên quan đến phần quà mà chị chuẩn bị tặng cho cậu bé.”
“Lúc đầu, trước khi đưa ra quyết định này, cậu bé vẫn luôn do dự, vẫn chưa quả quyết được.”
“Nhưng chị tỉ mỉ bỏ ra hết mấy vạn, chuẩn bị một phần quà tặng cho cậu bé trong ngày quốc tế thiếu nhi.”
“Còn vui mừng khấp khởi nói cho cậu bé biết trước vài ngày.”
“Thế là con chị nghe xong cũng triệt để hạ quyết tâm...”
Vô số khán giả trong phòng live đều tò mò muốn bùng nổ!
Móa, rốt cuộc mẹ đứa nhỏ này chuẩn bị tặng con trai món đồ gì mà uy lực mạnh mẽ dữ vậy?
Từ Huyền nhìn thoáng qua màn hình, rất nhiều bệnh hữu đang đưa ra đủ loại suy đoán trên đó.
Hắn thản nhiên nói: “Mọi người không cần đoán.”
“Tôi nói thẳng cho mọi người biết.”
“Người mẹ này đã giành được một suất tham gia trại hè từ nhiều tháng trước.”
“Trại hè này có mời vài giáo sư da trắng có kinh nghiệm phong phú từ nước ngoài đến giảng dạy tiếng Anh hoàn toàn khép kín cho học sinh trong vòng 2 tháng.”
“Chỉ riêng vé tham gia đã là mấy vạn tệ.”
“Đa số những bạn tham gia khác đều là học sinh lớp 7, thỉnh thoảng cũng có một số học sinh lớp 8.”
“Hơn nữa, những bạn khác đều ở lại trại hè.”
“Chỉ có mỗi mình con trai nhà hai người họ là học sinh lớp 4.”
“Vì thế đã tốn không ít tiền...”
“Chưa hết.”
“Sau khi học tập vào ban ngày, những bạn nhỏ khác sẽ có vài hoạt động vui chơi trong trại hè vào buổi tối.”
“Nhưng bệnh hữu này lấy lý do con trai bà ta còn quá nhỏ nên từ chối để cậu bé ở lại.”
“Định mỗi ngày đều đón cậu bé về nhà.”
“Dù sao, buổi tối cậu bé còn phải học vài tiết với những gia sư khác, không thể lãng phí thời gian...”
Vô số khán giả trong phòng live nghe xong đều choáng váng.
“U là chời! Thì ra món quà mấy vạn tệ là cái này đó hả?”
“Má ơi! Kỳ nghỉ hè ma quỷ gì đây! Đổi thành tôi, tôi cmn cũng muốn bỏ nhà đi bụi... [Hoảng sợ.jpg]”
“Đón về nhà để học lớp tiếp theo mới là điều đáng sợ nhất...”
“Đứa nhỏ này mới học lớp 4 thôi trời ạ! Bắt ép thằng nhỏ học cũng không cần hành đến mức này chứ, sợ quá đi...”
“Chờ chút đã, hình như bây giờ tôi biết cha đứa nhỏ này chuẩn bị quà gì cho cậu bé rồi...”
Từ Huyền gật đầu: “Chính xác, mọi người đã đoán đúng.”
“Phần quà cha đứa nhỏ này chuẩn bị cũng không khác biệt gì mấy.”
“Chỉ là không phải tiếng Anh, mà là trại hè Olympic toán.”
“Nhưng lịch trình của hai trại hè này xung đột với nhau.”
“Nên hai người mới ầm ĩ như vậy.”
Đông đảo khán giả xem live đều triệt để sa mạc lời.
Khó trách đứa nhỏ này quyết tuyệt đến thế, tình nguyện bán mình đi cũng không muốn nhận “món quà lớn” do cha mẹ chuẩn bị này.
Người vợ hơi tức giận, nói: “Đứa nhỏ này không nghe lời gì cả.”
“Chẳng phải chỉ là trại hè thôi ư?”
“Không muốn đi thì nói với chúng tôi không được hay gì?”
“Sao chẳng nói chẳng rằng lại chạy đi như thế...”
Người chồng cũng hơi bực tức.
Rất nhiều khán giả trong phòng live ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng ngầm đồng ý.
Mọi người cũng cảm thấy đứa nhỏ khá là “cứng”.
Nếu đứa nhỏ này chỉ giận dỗi một tí, hoặc dứt khoát trốn đến nhà bạn học làm bộ bỏ nhà ra đi, họ còn có thể thông cảm được. Nhưng tự bán mình cho kẻ buôn người thì thật sự hơi quá mức.
Không nói đến những thứ khác, riêng phương diện an toàn đã khó có thể kiểm soát nổi.
Từ Huyền hờ hững nói: “Tại sao đứa nhỏ này phải chạy trốn, trong lòng hai anh chị không biết à?”
“Nếu chỉ mới lần này, đương nhiên cậu bé không thể nào quyết tuyệt đến vậy.”
“Đáng tiếc, chuyện kiểu này đã xảy ra quá nhiều lần, khiến con trai hai người hoàn toàn tuyệt vọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận