Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1068 - Xưa nay, người có năng lực sẽ không chê hoàn cảnh.

“Nhưng nhóm người lừa đảo này thật sự xui xẻo đến buồn cười luôn á.”
Từ Huyền nhếch miệng cười: “Đây chỉ mới là khởi đầu thôi.”
“Sau khi mấy người họ bị giam vào tù, còn một điều đang chờ đợi họ...”
Tống Sở Sở lập tức hai mắt sáng rỡ.
“Ông chủ, anh nói tôi biết với, còn chuyện gì tiếp theo thế?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Vài tháng sau khi họ vào đạp máy may...”
“Họ sẽ gặp phải một phạm nhân cùng nhà tù.”
“Phạm nhân đó bị bắt vì tội lừa đảo.”
“Đồng thời, người đó nói cho họ biết gã có năng lực giúp họ giảm hình phạt.”
“Nhưng vì phải chuẩn bị ở bên ngoài nên cần thu chút tiền trà nước gì đó.”
“Mấy anh em họ Trương đều tin sái cổ!”
“Vì gom góp tiền, người một nhà bọn họ đều đi vay nặng lãi.”
“Cuối cùng, mỗi người bị lừa 17 vạn!”
Tống Sở Sở co giật khóe miệng.
Phạm nhân lừa đảo này cũng coi như nhân tài... Đã bị bắt vào tù rồi vẫn không quên sơ tâm...
Cô thở dài nói: “Tự dưng tôi nhớ ra một câu nói vô cùng có đạo lý.”
“Xưa nay, người có năng lực không chê hoàn cảnh...”
Đúng lúc này, có âm thanh từ phía ngoài phòng tư vấn truyền vào.
“Xin hỏi nơi này là phòng tư vấn của bác sĩ Từ phải không?”
Tiếng nói vừa ngừng.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi từ bên ngoài tiến vào.
Ông mặc đồ tây vừa người, đeo kính gọng vàng. Sau khi đi vào, người đàn ông dừng ở cửa, do dự không bước tiếp.
Đến lúc nhìn thấy Từ Huyền, hai mắt ông sáng rỡ, nhanh chân bước tới chào hỏi.
“Chào bác sĩ Từ, tôi có mấy việc muốn làm phiền ngài...”
Từ Huyền chỉ vào ghế sofa, mỉm cười nói: “Anh ngồi xuống trước đi.”
“Người đến nơi này tìm tôi đều để xem bệnh, giải quyết phiền phức.”
“Nếu anh không gặp phải phiền phức cũng không vào được.”
“Nói tình huống của anh một chút đi.”
Người đàn ông trung niên mặc đồ tây thở dài: “Bác sĩ Từ, đúng là tôi đến tìm ngài để xem bệnh.”
“Hình như gần đây con trai tôi bị bệnh rồi.”
“Hơn nữa còn là bệnh tâm thần rất nghiêm trọng.”
“Năm nay, con trai tôi vừa thi đại học xong, sắp nhập học rồi.”
“Thằng bé thi cử khá ổn.”
“Tôi và mẹ thằng bé thưởng cho thằng bé một khoản tiền, đồng ý cho một mình thằng bé ra ngoài du lịch.”
“Lúc đầu, mọi thứ diễn ra rất tốt.”
“Ngàn vạn lần không ngờ tới, từ sau khi thằng bé đi du lịch trong kỳ nghỉ hè về đã hoàn toàn thay đổi!”
“Thường xuyên tự mình lẩm bẩm thì không nói.”
“Chưa kể sức ăn còn tăng lên dữ dội.”
“Tuy sức ăn của thằng bé vốn đã rất mạnh, nhưng tối đa cũng chỉ bằng sức ăn của 2 người.”
“Vậy mà sau khi trở về từ lần trước, một mình thằng bé có thể ăn lượng cơm của hơn 5 người!”
“Dọa tôi và mẹ thằng bé sợ hết hồn.”
“Điều kiện nhà chúng tôi không tệ, tôi cũng không sợ thằng bé ăn tốn quá nhiều tiền.”
“Chủ yếu là... tôi sợ thằng bé cứ tiếp tục ăn uống quá độ như thế sẽ tổn hại sức khỏe!”
“Điều kỳ quái nhất là...”
“Thằng bé còn la hét, không chịu học đại học.”
“Đòi nghỉ học đi tu tiên...”
“Há chẳng phải là nói vớ nói vẩn à!”
“Lúc đó, tôi giận lên bèn dùng dây lưng quất thằng bé!”
“Xưa nay thằng oắt này rất sợ tôi.”
“Nào ngờ lần này tự dưng thay đổi, mặc kệ tôi hù dọa thằng bé cỡ nào thì đánh chết nó cũng không hé miệng.”
Tống Sở Sở bên cạnh nghe người đàn ông mặc đồ tây nói vậy, sắc mặt không khỏi trở nên kỳ quái.
Không hiểu sao nghe câu chuyện ông kể lại cảm thấy hơi quen. Cô thầm hồi tưởng trong đầu, lập tức nhớ ra.
Móa, chẳng phải chuyện này giống hệt kịch bản của tiểu thuyết trên mạng đấy à...
Rất nhiều nhân vật chính trong tiểu thuyết tu tiên đô thị quả thật có khởi đầu giống y đúc vậy! Tuổi tác, trải nghiệm đều ăn khớp.
Nam chính vốn chỉ là sinh viên bình thường, bất ngờ gặp cơ duyên, có được bàn tay vàng. Từ đó về sau, mọi chuyện dần mất kiểm soát!
Ầy, ngoại trừ việc phần lớn những nhân vật chính trong tiểu thuyết đều là cô nhi.
Còn cậu trai này có cha có mẹ, trừ tí xíu điểm có thể trở thành nhân vật chính...
Lúc này, người đàn ông mặc đồ tây vẫn đang càm ràm liên miên không dứt.
“Bác sĩ Từ, cậu nói xem rốt cuộc đầu óc thằng oắt này xảy ra vấn đề gì rồi. Có khi nào lúc đi chơi bên ngoài bị lừa đá vào đầu không...”
Từ Huyền cười nhạt: “Con trai anh không có bệnh thần kinh gì cả.”
Người đàn ông mặc đồ tây nhíu mày hỏi: “Vậy thằng bé bị sao thế?”
Đột nhiên, trong đầu ông khẽ xoay chuyển.
“Bác sĩ Từ, không lẽ con trai tôi... gặp phải phường lừa đảo rồi?”
Từ Huyền vẫn lắc đầu: “Con trai anh trở nên như thế, thật ra nguyên nhân vẫn là do tôi...”
Người đàn ông mặc đồ tây không khỏi sửng sốt: “Không phải đâu, bác sĩ Từ, thằng oắt con này đi du lịch đâu phải tìm đến chỗ ngài?”
Từ Huyền mỉm cười: “Thế này đi.”
“Bây giờ anh video call cho cậu ấy.”
“Để tôi nói chuyện với cậu ấy.”
Người đàn ông mặc đồ tây gật đầu không chút do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận