Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1030 - Hôm nay mới biết cái gì gọi là không có học thức thật đáng sợ!

“Bình thường tôi chả hề đụng tới.”
“Nhưng dù sao cũng là đồ vương gia dùng, chỉ số ngầu lòi cao...”
“Nên tôi thường để nó ở đây để show ra, chỉ những lần có khách ghé chơi tôi mới dùng đến.”
Rất nhiều khán giả trong phòng live đều buồn cười.
“Cười chết! Anh ra vẻ rõ quá luôn đấy!”
“Bệnh hữu, anh biết cách thể hiện nhỉ!”
[Trung Niên Văn Nghệ] nở nụ cười.
“Hết cách rồi, thật sự không phải tôi muốn thể hiện đâu.”
“Nghề làm công trình như chúng tôi chính là như thế đấy!”
“Anh không khoe ra một vài đồ vật, bên phía hợp tác sẽ đặt nghi vấn về thực lực của anh.”
“Ai từng làm ăn đều biết cả. Đôi khi dù có vay mượn cũng phải mua xe tốt một chút.”
“Thế thì lúc đi thương lượng nghiệp vụ sẽ dễ dàng hơn nhiều!”
“Anh mà lái một chiếc xe tàn tạ đến bàn bạc chuyện làm ăn với khách hàng, khách sẽ nghi ngờ liệu anh có cuỗm tiền chạy trốn không...”
“Phải rồi, bác sĩ Từ.”
“Cây tăm này có vấn đề gì?”
Từ Huyền lộ vẻ mặt vi diệu: “Tôi hỏi anh, lúc anh dùng thứ này xỉa răng có ngửi thấy mùi gì không?”
[Trung Niên Văn Nghệ] nhíu mày nói: “Hình như đúng là có mùi gì kỳ quái.”
“Nhưng mùi không nồng lắm.”
“Dùng lâu rồi cũng không ngửi được nữa.”
Từ Huyền gật đầu: “Có mùi là đúng rồi.”
“Tôi có thể nói cho anh biết, thứ này là hàng thật.”
“Hơn nữa, nó còn là đồ của vị Thiết mạo tử vương thế tập* thời nhà Thanh.”
*tên gọi vương tước được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con, không bị giáng xuống một cấp như những chức tước vương gia khác
“Nhưng... thứ này không phải tăm xỉa răng.”
“Anh cũng không nghĩ thử xem, kỹ thuật rèn, đúc, mài ở thời nhà Thanh khi đó đã phát triển rất tốt.”
“Vương công quý tộc tạo ra một cây tăm kim loại không hề khó.”
“Ngay cả anh cũng thấy khó dùng, những vị vương gia kia kén chọn đến thế, há có thể xỉa răng bằng thứ này?”
[Trung Niên Văn Nghệ] kinh ngạc: “Không dùng để xỉa răng ư?”
“Vậy đây là thứ gì?”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Thời xưa có một tập tục tang lễ: Thời điểm vương công quý tộc qua đời đều phải che kín cửu khiếu.”
“Hơn nữa, vì người xưa cho rằng đồ bằng ngọc có linh tính, nên họ toàn dùng đồ ngọc để lấp vào.”
“Làm thế có thể giữ yên linh hồn và thể xác của người đã khuất, tránh cho linh hồn thoát ra ngoài qua cửu khiếu.”
“Thứ này chính là một trong những công cụ dùng để lấp kín cửu khiếu...”
[Trung Niên Văn Nghệ] nghe đến đây, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành. Ông trừng to mắt hỏi: “Đây... thứ này lấp vào đâu?”
Từ Huyền nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Hoa cúc...”
Sắc mặt [Trung Niên Văn Nghệ] xanh lét trong phút chốc.
Khi nghĩ đến chuyện thứ này bị nhét vào chỗ kia của thi thể mấy trăm năm, ông vậy mà lại nhét vào miệng dùng lâu như vậy thì suýt nữa đã nôn sạch sẽ bữa cơm đêm qua của mình!
Quần chúng khán giả trong phòng live cười muốn vỡ cả bụng.
“Há hâ! Cười chết, hôm nay xem như hiểu rõ cái gì gọi là ra vẻ không thành còn bị đệt rồi. [Che mặt.jpg]”
“Cười đau bụng quá trời! Bệnh hữu, anh muốn tôi cười chết để anh có thể thừa kế tài sản bé như con kiến của tôi đấy hả? [Cười khóc.jpg]”
[Trung Niên Văn Nghệ] co giật khóe miệng mấy lần.
Hiện tại ông đã hiểu lý do tại sao Từ Huyền nói giúp ông giám định đồ cổ sẽ khiến ông hối hận. Việc này móa nó chứ có khác gì ném mặt mình đi luôn đâu!
Hơn nữa, với lượng fans của Từ Huyền.
E rằng không cần chờ đến ngày mai thì hơn phân nửa dân mạng trên cả nước đã biết chuyện ông mất mặt...
Bây giờ, ông chỉ mong một thời gian nữa đám giang cư mận này sẽ quên béng ông đi. Tuyệt đối đừng biến ông thành từ khóa hot hay meme, cứ thế lan truyền khắp làng trên xóm dưới trên mạng...
[Trung Niên Văn Nghệ] nghiến răng nghiến lợi: “Gã khốn kiếp kia!”
“Gã thế mà gạt tôi!”
Từ Huyền cười nhạt: “Đương nhiên gã phải gạt anh.”
“Suy cho cùng, nếu nói với anh đó là cây tăm, anh còn có thể mua về.”
“Nếu nói rõ đây là thứ nhét vào chỗ kia của thi thể.”
“Cho dù nó có thật sự là đồ cổ, anh chắc chắn cũng sẽ không mua vì ngại xúi quẩy.”
“Nhưng phần lớn trách nhiệm trong chuyện này vẫn phải trách anh.”
“Anh muốn chơi đồ cổ, không phải cứ bỏ tiền ra mua về trưng trong nhà là xong.”
“Không tìm hiểu tri thức liên quan, không nắm được gì hết thì trách ai?”
“Công tử Bạc Liêu như anh, không lừa anh thì lừa ai?”
Nhóm khán giả trong phòng live cũng nhốn nháo chọc ghẹo.
“Cảm ơn bệnh hữu đã dùng trải nghiệm của mình để cho chúng ta thấy cái gì gọi là không học thức thật đáng sợ... [Đầu chó.jpg]”
“Không phải vừa rồi anh còn nói muốn trở thành một người vĩ đại ở tuổi tám mươi à? Nếu không nhờ bác sĩ Từ nói, tôi còn tưởng thật đấy [Ngoáy mũi.jpg]”
“Bác sĩ Từ có thể dạy dỗ ổng thêm một lúc nữa không? Tôi kêu thằng con đang học tiểu học của tôi đến xem livestream, cho nó nghe nếu không học hành đàng hoàng thì sẽ có kết cục thế nào [Đầu chó.jpg].”
Bạn cần đăng nhập để bình luận