Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1023 - Anh kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?

Mấy lần muốn tìm cơ hội hồi báo cho Từ Huyền, tuy nhiên đều bị Từ Huyền từ chối.
Người trung niên đầu hói mà Tiền Huy mang đến nghe thấy mấy lời này, trong mắt cũng lộ ra vẻ hâm mộ không gì sánh được.
Từ Huyền cười nhạt: “Ông chủ Tiền không cần để ý.”
Tiền Huy lắc đầu: “Làm sao có thể không thèm để ý được! Đây chính là hơn mười tỷ lợi nhuận đấy!”
“Lão Tiền tôi không phải người như vậy!”
Ông đưa tay vỗ mạnh lên ngực mình: “Như vậy đi, bác sĩ Từ.”
“Số tiền đuôi sau cùng của nhóm công trình bây giờ của cậu... Ặc quên đi.”
“Bác sĩ Từ sau này cậu mà còn có công trình nào nữa, mặc kệ bao nhiêu, Tiền Huy tôi đều miễn phí xây cho cậu!”
Tiền Huy vốn đang chuẩn bị nói, miễn khoản tiền đuôi cuối cùng của nhóm công trình này.
Có điều mới nói được phân nửa thì lập tức đổi giọng.
Cũng không phải ông chỉ biết nói lời dễ nghe, không muốn trả giá thực tế.
Mà là người khác không biết, Tiền Huy ông lại biết -- mục đích của việc Từ Huyền để fan quyên tiền chính là vì gom góp kiểu công trình. Nếu như ông giúp Từ Huyền cung cấp kiểu công trình, đây không phải là tương tự với trực tiếp quyên tiền à.
Đây không phải cảm tạ Từ Huyền, ngược lại là chơi đểu. Số tiền quyên góp hơn mười tỷ mà để một mình ông bao trọn. Loại chuyện tốt này, ông nghĩ cũng không dám nghĩ.
Từ Huyền lắc đầu cười: “Ông chủ Tiền, anh tin tôi không?”
Tiền Huy nhếch miệng cười, gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên là tôi tin rồi!”
“Tôi không tin bác sĩ Từ cậu thì còn có thể tin ai được?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Nếu như anh tin lời tôi nói, tôi khuyên anh không cần kiếm nhiều tiền như vậy...”
“Cho dù là tự tiền đưa tới cửa.”
“Tất cả mọi thứ trên đời đều là bảo toàn cả.”
“Kiếm nhiều tiền rồi, tất nhiên sẽ tiêu hao một ít gì đó.”
“Đôi khi, quá nhiều tiền chưa chắc đã hữu dụng.”
“Không bằng giữ lại những cơ hội kia, có lẽ sẽ dùng đến vào một lúc nào đó.”
“Cho dù đời này không dùng đến, cũng không nói chính xác được là lúc nào cần đâu...”
Tiền Huy nghe thế lời nói, không khỏi sửng sốt.
Ông gật đầu như có điều suy nghĩ. Tuy nghe không hiểu Từ Huyền nói gì, có điều vẫn không ảnh hưởng đến quyết sách của ông.
Ông chuẩn bị trở về rồi từ chối mấy nghiệp vụ đưa tới cửa.
“A, đúng rồi bác sĩ Từ.”
“Suýt nữa thì quên mất phải giới thiệu cho cậu.”
“Vị này là ông chủ Phùng Phùng Bằng.”
“Ông chủ Phùng làm buôn bán khoáng sản, coi như là người bạn cũ của tôi.”
“Ông ấy cũng đã sớm ngưỡng mộ bác sĩ Từ cậu từ lâu.”
“Lần này cũng là gặp phải một chút phiền toái, muốn đến nhờ cậu giúp đỡ chút...”
Người trung niên thấp lùn vóc người tráng kiện với quả đầu hói bên cạnh cười híp mắt mở miệng: “Xin chào bác sĩ Từ.”
“Cửu ngưỡng đại danh...”
“Tôi cầu lão Tiền rất lâu, lão Tiền mới đáp ứng dẫn tôi tới gặp cậu đấy.”
Từ Huyền cười nhạt.
Những phú hào này đều như nhau cả, thích đi qua người trung gian giới thiệu.
Khi hắn vừa mới hành nghề, những phú hào này đều còn hơi nghi ngờ năng lực của hắn... Bây giờ khi Từ Huyền nổi tiếng trong cái vòng này.
Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt với Từ Huyền, thái độ của những phú hào đều là cung kính, không có chút bất kính nào...
Từ Huyền chỉ vào sô pha, mỉm cười nói: “Mời ngồi.”
Sau khi hai người bọn họ ngồi xuống, Từ Huyền lại mỉm cười nói: “Ông Phùng anh nói xem.”
“Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
Phùng Bằng dường như có chút hơi khó mở miệng, mấp máy môi vài cái, châm chước hồi lâu mới mở miệng tiếp.
“Bác sĩ Từ, gần đây công ty tôi gặp phải một chút phiền toái.”
“Không biết tại sao lại thường hay xảy ra một ít sự cố kỳ quái.”
“Có công nhân đang làm việc yên lành, đột nhiên điều khiển máy móc sai lầm, tự giết chết chính mình...”
“Mỗi khi xảy ra một lần, mặt trên sẽ phái người tới kiểm tra, yêu cầu ngừng sản xuất đình công.”
“Còn có đồng bạn làm ăn hợp tác nhiều năm nữa, cũng không giải thích được trở mặt với tôi...”
“Chuyện như vậy nhiều vô số kể.”
“Tôi cũng cảm thấy đặc biệt không may.”
Vị ông chủ Phùng Phùng Bằng đầu hói khổ sở nói: “Gần nửa năm qua tôi hao tổn ít nhất là lợi nhuận mấy năm.”
“Cứ tiếp tục làm ăn buôn bán càng ngày càng kém như vậy, phỏng chừng tôi chống đỡ không được bao lâu.”
“Tôi hoài nghi có phải trên người tôi đã dính thứ đồ bẩn gì rồi không.”
“Cho nên mới tìm ngài chỉ điểm một chút.”
Từ Huyền mỉm cười: “Ông chủ Phùng, trên người của anh rất bình thường.”
“Không có thứ đồ bẩn nào cả.”
Cả mặt Phùng Bằng đều xoắn xuýt: “Vậy không đến mức chứ, chỉ là xui xẻo thuần túy thôi à?”
“Nào có ai xui xẻo như tôi đâu chứ...”
Từ Huyền ung dung nói: “Anh xui xẻo, chủ yếu là do có liên quan đến người trong nhà.”
“Tôi hỏi anh.”
“Cha anh đã qua đời vào mười năm trước rồi đúng không?”
Phùng Bằng không khỏi sửng sốt.
Ông gật đầu nói: “Cha tôi đúng là đã qua đời vào mười năm trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận