Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1020 - Trên làn da đều là nếp nhăn, ai còn chịu yêu đương với bà ấy chứ (1)

"Lúc ấy, trong lòng em có cảm giác không đúng."
Nam sinh nói đến đây, trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận.
“Sau đó, mỗi lần mẹ em xem điện thoại thì bắt đầu tránh né em!”
"Em nói cho cha em, cha em còn chẳng xem ra gì."
"Mặc kệ em nói như thế nào, cha em chỉ nói lại một câu là mẹ em không phải là người như vậy."
"Ha ha, bác sĩ Từ, anh nói cha em có ngốc hay không?"
Người đàn ông trung niên bên cạnh nghe thấy, cũng có chút bất đắc dĩ.
Ông lắc đầu nói: "Con trai, con không hiểu."
"Cha và mẹ con sống với nhau bao nhiêu năm."
"Năm đó, lúc khổ như vậy, bà ấy cũng chưa từng rời xa cha."
"Bây giờ cuộc sống trong nhà đỡ hơn không ít."
"Sao bà ấy có thể làm chuyện có lỗi với cha được?"
Nam sinh hừ lạnh: "Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ."
"Cha, cha lớn tuổi rồi nên không biết."
"Lúc phụ nữ yêu đương rất cảm tính."
"Hoàn toàn không biết cái gì gọi là lý trí, cái gì gọi là cân nhắc lợi hại..."
Cha cậu chỉ ra sức lắc đầu.
“Con đừng nói bậy nữa.”
"Mẹ con đã chừng đó tuổi, là người sắp năm mươi tuổi rồi."
"Trên làn da đều là nếp nhăn, đâu ai chịu iu đương bà ấy..."
Từ Huyền mỉm cười, mở miệng nói: "Em có thể yên tâm."
"Mẹ em quả thật không có ngoại tình."
Nam sinh đeo kính không khỏi ngây ra, sau đó trên mặt lộ ra sợ hãi xen lẫn vui mừng: "Thật vậy à?"
Từ Huyền gật đầu: "Chắc chắn."
Cuối cùng nam sinh đeo mắt kính cũng thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: "Thôi được, em chấp nhận, vẫn là cha em lợi hại."
"Xem ra quả nhiên là gừng càng già càng cay..."
Cậu lại nhìn về phía người đàn ông trung niên, nghiêm túc nhận lỗi: "Cha, con sai rồi."
"Con không nên nghi ngờ tình cảm của cha mẹ..."
Người đàn ông trung niên cũng là cười khổ: "Thật ra trong lòng cũng không phải là không có nghi ngờ."
"Chủ yếu chẳng phải là vì cái nhà này có thể ổn định."
"Sang năm con phải thi tốt nghiệp."
"Sợ con suy nghĩ quá nhiều ảnh hưởng đến thành tích..."
Trên mặt của nam sinh đeo mắt kính lại lộ ra vẻ tò mò: "Bác sĩ Từ, vậy mẹ em đang làm gì vậy?"
"Bà ấy đang nói chuyện với ai?"
Từ Huyền mỉm cười: "Đang nói chuyện với bạn nam quen trên mạng của bà ấy..."
Nam sinh đeo kính ngây ra, sững sờ nói: "Bác sĩ Từ, chẳng phải vừa rồi anh nói..."
Từ Huyền gật đầu: "Đúng. Anh nói mẹ em không ngoại tình."
"Em hãy nghe anh nói hết."
Hắn ung dung nói: "Bạn trai của mẹ em lớn hơn mẹ em khoảng mười tuổi."
"Ông ta tự xưng là tổng giám đốc của một công ty trên thị trường."
"Lương một năm cả triệu tệ."
"Hơn nữa gần đây đang chuẩn bị một hạng mục nội bộ công ty."
"Đầu tư rất dày."
"Nếu như thuận lợi, đại khái thù lao sẽ gấp mười."
"Mẹ em đã đầu tư toàn bộ khoản tiết kiệm của nhà em vào trong đó..."
Hai người họ vừa nghe lời này, lập tức hiểu ngay!
Người đàn ông trung niên cũng gấp gáp, chợt đứng lên: "Cái gì? Đầu tư toàn bộ khoản tiết kiệm vào thứ đó?"
Đây không phải là đang đùa à? Nam sinh đeo mắt kính vừa nghe vậy, cũng là trừng to mắt: "Điều này… sao có thể chứ! Đây chẳng phải là lừa gạt à?"
Từ Huyền thản nhiên gật đầu: "Đương nhiên là lừa gạt!"
"Nhưng mẹ của em lại tin."
"Ai bảo toàn bộ khoản tiết kiệm trong nhà em đều do mẹ em nắm giữ chứ."
"Cha em lại hoàn toàn tin tưởng bà ấy, mỗi tháng chỉ cần có tiền lương là giao hết cho mẹ em."
"Không quản bất kỳ chuyện gì khác."
"Thiếu tiền thì hỏi mẹ em."
"Điều này khiến mẹ em sinh ra ảo giác, cho rằng trong nhà này đều do bà ấy nắm giữ..."
Một già một trẻ đều há hốc mồm.
Người đàn ông trung niên sắp đổ mồ hôi, ông lắp bắp nói: "Bác sĩ Từ, vậy vợ tôi đưa tiền cho ông ta rồi à?"
Từ Huyền gật đầu: "Đã đưa rồi."
"Tôi có thể nói số tài khoản ngân hàng và chứng minh thư của đối phương cho hai người."
"Hiện tại đi báo cảnh sát, miễn cưỡng còn kịp lấy lại tiền…"
Hai người họ đều lộ ra nét mừng rỡ.
"Cảm ơn bác sĩ Từ!"
"Cảm ơn bác sĩ Từ!"
Nam sinh đeo kính vội vàng hét lên: "Cha, cha mau thanh toàn phí tư vấn cho bác sĩ Từ."
"Thanh toán xong, chúng ta đi báo cảnh sát ngay đi!"
Người đàn ông trung niên gật đầu, móc điện thoại ra khỏi túi.
Ông đang muốn quét mã, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ: "Cái đó..."
"Con trai, trên người cha chỉ có năm trăm tệ."
"Tiền tiêu vặt của con còn bao nhiêu, nếu như đủ thì cho cha mượn chút đi…"
Nam sinh đeo kính cũng có chút cạn lời.
Cậu móc điện thoại ra, trực tiếp quét mã thanh toán.
Sau khi trả phí tư vấn, hai người họ vội vàng rời khỏi phòng tư vấn. Lúc rời đi, đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tống Sở Sở nhìn bóng lưng của bọn họ, cũng có chút cạn lời.
"Ông chủ, cha của đứa trẻ vừa nãy cũng ngốc quá đúng không?"
"Ngay cả con trai ông ấy đều phát hiện không được bình thường, bản thân ông ấy lại thấy không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận