Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 470 - Chết tiệt, sao vị đại sư này lại có cảm giác tồn tại mạnh thế nhỉ?? (1)

"Khách hàng tới đây… không phải muốn phụ đạo tâm lý đúng không?"
"Tôi làm như vậy, lẽ nào khách hàng không cảm thấy tôi đang qua loa với bọn họ à?"
Từ Huyền mỉm cười nói: "Tại sao lại không thể, cô hãy nhìn thật kỹ bảng hiệu bên ngoài của chúng ta tên là gì."
"Cô làm như vậy, lẽ nào không hợp tình hợp lý."
Tống Sở Sở: "..."
Từ Huyền vẫy tay gọi Tử Nam qua.
Cô gái nhỏ mềm mại nói: “Sư phụ”
Từ Huyền mỉm cười hỏi: “Gần đây học thế nào rồi?”
Tử Nam ngoan ngoãn đáp: “Sư phụ, đồ đệ tỷ tỷ dạy con rất nhiều, con đều học xong cả rồi~”
“Nhưng mà chỉ có loại thuốc đuổi muỗi siêu cấp khó, con học cỡ nào cũng không được...”
“Con xin lỗi sư phụ, Tử Nam quá ngu ngốc, để ngài thất vọng rồi.”
Tống Sở Sở lập tức nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất đi lễ phép.
Từ Huyền xoa đầu Tử Nam và mỉm cười lắc đầu: “Đó là thiên phú của cô ấy, con không học được.”
Tử Nam lộ ra vẻ thất vọng: “Aizz...”
Tống Sở Sở bất đắc dĩ: “Ông chủ, anh đừng bôi đen tôi nữa...”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Không phải tôi bôi đen cô.”
“Thiên phú này của cô tuyệt đối là độc nhất vô nhị.”
“Có thể nói là thiên phú dị bẩm chân chính.”
Tống Sở Sở giật giật khóe miệng liên hồi.
Không ngờ ông chủ luôn lạnh lùng giờ cũng học được cách ăn nói quái gở rồi.....
Đúng lúc này.
Bên ngoài truyền tới giọng nói hơi chần chờ.
“Xin hỏi bác sĩ Từ có ở đây không?”
Một đôi vợ chồng hơn bốn mươi tuổi đi từ ngoài vào, nét mặt cứng ngắc.
Dường như hai người đang chiến tranh lạnh với nhau.
Sau khi nhìn thấy Từ Huyền, trên mặt người chồng hiện lên nét sợ hãi lẫn vui mừng.
“Bác sĩ Từ, đúng là cậu rồi!”
“Xem ra chúng tôi thật sự có duyên với bác sĩ Từ đó~”
“Nghe nói rất nhiều ông chủ giàu có đều bị ngăn lại bên ngoài, muốn vào cũng không vào được.”
Người vợ bên cạnh vẫn còn đôi chút chần chờ.
Chỉ đơn giản gật nhẹ đầu, không hề nói nhiều, đồng thời, ánh mắt còn không ngừng dò xét xung quanh.
Từ Huyền mỉm cười: “Mời ngồi.”
“Hai vị có vấn đề gì, có thể nói thẳng với tôi.”
Người vợ trù trừ mở miệng: “Tôi có một vấn đề, bảng hiệu cậu treo bên ngoài là tư vấn tâm lý à...”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Không sai, chính là tư vấn tâm lý.”
“Tôi là bác sĩ ở đây.”
“Hả?”
Người vợ lập tức tỏ ra khó xử, “Vậy chắc chúng tôi lầm rồi, thật ngại quá...”
Nói xong thì định đứng dậy dẫn chồng mình rời đi.
“y dà, em ngồi xuống đi!”
“Em đừng nói gì hết, nghe anh nói là được rồi.”
Người chồng bên cạnh liếc mắt nhìn bà ta, kế đó lại kéo bà ta xuống.
Ông ta áy náy nói với Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, cô ấy không hiểu chuyện, cậu đừng quan tâm tới nhé.”
“Để tôi kể cậu nghe vậy.”
“Chuyện là thế này.”
“Khoảng thời gian trước, mẹ tôi đột ngột qua đời ngoài ý muốn.”
“Mỗi lần tôi mơ thấy bà, bà đều mắng vợ tôi bất hiếu.”
“Thời gian gần đây, lúc tôi nằm mơ, cứ cách vài ngày là mẹ tôi lại báo mộng một lần.”
“Nhưng dù tôi hỏi vợ mình thế nào thì cô ấy đều không thừa nhận, nhất quyết nói không.”
Người vợ bên cạnh nhíu mày: “Em vốn không làm gì cả, anh bảo em nói cái gì?”
“Khi mẹ anh còn sống, em không nói mình đối xử với bà tốt đến mức nào nhưng cũng không làm chuyện gì có lỗi với bà hết.”
Người chồng hừ lạnh: “Em nói em không làm, vậy mẹ anh đã chết rồi, chẳng lẽ còn vu hại em? Chỉ vì phá hoại tình cảm hai chúng ta à?”
Người vợ thấp giọng lẩm bẩm: “Ai biết bà nghĩ thế nào chứ?”
“Hơn nữa, nói không chừng anh chỉ gặp ác mộng bình thường mà thôi.”
Người chồng lập tức cảm thấy khó thở, “Bác sĩ Từ, cậu xem...”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Tôi đã nắm được tình huống của anh.”
“Đây quả thực không phải anh gặp ác mộng bình thường, mà thật sự là mẹ anh báo mộng cho anh.”
Người chồng nghe hắn nói thế thì hết sức mừng rỡ.
Ông ta hỏi tiếp: “Bác sĩ Từ, rốt cuộc sao mẹ tôi lại tức giận tới vậy, chết rồi cũng muốn báo mộng cho tôi?”
Từ Huyền thở dài, nói: “Mẹ anh, hiện giờ sắp hồn phi phách tán rồi.”
Vừa nghe hắn nói xong, vợ chồng hai người cùng biến sắc một lượt.
Người chồng đứng bật dậy, quát hỏi: “Cuối cùng cô đã làm gì mẹ tôi?”
Người vợ run giọng: “Em thật sự chưa từng làm gì hết mà?”
Từ Huyền lắc đầu: “Anh đừng trách vợ anh, chuyện này đúng là không liên quan gì tới chị ấy.”
“Nói đúng ra, chuyện này phải trách anh.”
Người chồng sửng sốt: “Liên quan gì tới tôi?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Liên quan rất lớn là đằng khác.”
Những người đang có mặt ở đó đều ngạc nhiên.
“Mẹ anh hồn phi phách tán chủ yếu phải trách anh quá hiếu thảo, quá thương nhớ bà.”
Sao chuyện này nghe kỳ quái quá vậy?
Người chồng chần chờ nói: “Bác sĩ Từ, tôi không hiểu ý cậu lắm.”
Từ Huyền nhàn nhạt nói: “Có phải sau khi mẹ anh chết, anh đã mời một vị đại sư biết làm thuật cầu cơm đến không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận