Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 869 - Tà niệm trong lòng được phóng thích ra ngoài (1)

Trải qua nhiều bài học kinh nghiệm, Cục quản lý linh dị cũng đã trở nên thông minh.
Cũng sớm nhận rõ sự thật… nghe lời Từ Huyền nói chưa chắc đã có lợi.
Nhưng không nghe Từ Huyền thì nhất định sẽ gặp phiền phức, hơn nữa còn là phiền phức lớn… Từ Huyền hỏi ngược lại: "Ồ? Vậy bây giờ tôi nói, tại sao anh lại không tin?"
Số 9 lập tức khựng lại.
Đỉnh lắm!
Đây là giọng điệu gì vậy...
Anh lại khuyên mấy lần, thấy thật sự không nói được Từ Huyền, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Lúc này, bên trong phòng tư vấn lại có khách hàng đến.
Từ Huyền cũng tắt màn hình điện thoại.
Khách hàng bước vào là một nam một nữ trung niên hơn năm mươi tuổi. Lúc hai người họ tiến vào, đều có sắc mặt khó coi.
Giữa hai bên rõ ràng cũng có chút không được tự nhiên.
"Chào bác sĩ Từ."
"Cậu có thể xem giúp tôi có phải chị gái tôi ngược đãi mẹ tôi không?"
Người phụ nữ còn lại nghe thấy, lúc này không vui, tức giận nói: "Chị ngược đãi mẹ em cái gì chứ?"
"Em nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Mẹ em không phải là mẹ chị à?"
"Nói ra làm như chỉ có em hiếu thuận vậy?"
Người đàn ông cười nhạt: "Ha ha, nếu chị không ngược đãi, sau khi mẹ qua đời, tại sao lại đột nhiên báo mộng cho em."
"Còn khóc lóc ở trước mặt em?"
"Nếu không phải bà ấy bất mãn với chị thì còn nguyên nhân gì?"
Chị của ông nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận: "Chị đối xử với mẹ thế nào, cả nhà đều nhìn thấy."
"Bác sĩ Từ, cầu xin cậu chứng minh thanh bạch cho tôi!"
"Nói cho tên khốn này biết rốt cuộc tôi có ngược đãi bà cụ hay không!"
Từ Huyền cười bất đắc dĩ: "Hai người đừng ồn nữa."
"Ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi."
Hai chị em họ vừa nghe vậy, cũng bình tĩnh lại. Đều ngồi trên ghế trong phòng tư vấn.
"Chỉ là hai người ngồi cách nhau cực xa, rõ ràng có dáng vẻ ‘đến chết cũng không muốn qua lại’."
Người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, là như vậy."
"Hai chúng tôi là chị em ruột."
"Bởi vì cha qua đời sớm, hai chúng tôi đều được mẹ nuôi lớn."
"Chẳng phải là mẹ lớn tuổi rồi à, mấy năm nay đều là hai chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ."
"Lúc mẹ tôi ở nhà đột nhiên qua đời."
"Vốn tôi cũng không suy nghĩ nhiều."
"Dù sao thì bà ấy cũng đã hơn tám mươi tuổi, hơn nữa sức khỏe cũng không tốt cho lắm."
"Ra đi lúc nào cũng không bất ngờ."
"Nhưng mấy hôm trước, buổi tối lúc tôi đi ngủ, đột nhiên được mẹ tôi báo mộng!"
Người đàn ông trung niên nói đến đây thì trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Mẹ tôi ra sức khóc lóc với tôi ở trong mơ!"
"Nằm mơ mà, tôi cũng không hỏi ra được gì cả."
"Nhưng cậu nói xem, một bà cụ vô duyên vô cớ báo mộng cho tôi làm gì?"
"Nhất định là chịu ấm ức ở nhà của chị gái tôi..."
"Có phải chị đã quên, khi còn bé mẹ đối xử với chúng ta thế nào không!"
"Khi đó trong nhà vốn rất nghèo, chị thấy đứa trẻ nhà người ta có kẹo ăn, chị cũng muốn ăn kẹo."
"Vì vậy mẹ đã nhịn ăn mấy ngày, tiết kiệm tiền mua kẹo cho chúng ta!"
Chị gái của ông tức giận đến đỏ bừng mặt, ra sức phản bác.
Người đàn ông trung niên cũng lười dài dòng, trực tiếp hỏi: "Bác sĩ Từ, cậu nói có phải chị ta làm hay không."
"Nếu không phải là chị ta làm thì tôi sẽ lập tức xin lỗi chị ta ngay!"
"Nếu chị ta có làm gì mẹ thì hôm nay tôi phải dẫn chị ta đến trước linh đường của mẹ dập đầu nhận sai mới được!"
Từ Huyền mỉm cười: "Chị gái ông quả thật không ngược đãi mẹ."
Chị gái ông vừa nghe thấy thì lập tức kích động: "Nghe thấy chưa?"
"Ngay cả bác sĩ Từ đều nói không phải chị!"
"Bây giờ em không còn gì nói nữa rồi đúng không?"
Người trung niên lập tức có chút xấu hổ.
Ông vội vàng nói: “Bác sĩ Từ, vậy mẹ tôi… mấy ngày liên tiếp báo mộng cho tôi làm gì…”
"Lúc tôi xem livestream của cậu có nghe cậu từng nói, hình như báo mộng tổn hao rất lớn..."
Từ Huyền ưng dung nói: “Mẹ ông báo mộng cho ông tất nhiên là bởi vì bà ấy có oan khuất…” Người đàn ông trung niên không khỏi ngây ra: “Là có ý gì?”
Từ Huyền nói: “Ý chính là mẹ ông không phải chết tự nhiên, bà ấy bị người ta mưu sát....” Vừa nói ra câu này, hai chị em họ đều thay đổi sắc mặt.
Người đàn ông trung niên đỏ bừng hai mắt nhìn lấy chị gái của ông, dường như hận ý trong mắt sắp hóa thành thực chất.
"Chị không muốn phụng dưỡng mẹ thì trực tiếp nói ra là được."
"Tại sao chị phải làm chuyện này!"
"Chị còn là con người ư!"
Chị gái của ông cũng hốt hoảng lập tức phủ nhận: "Không phải chị làm! Chị không giết người!"
Người đàn ông trung niên cắn răng: "Không phải chị thì còn ai!"
Lúc này, Từ Huyền âm u mở miệng: "Quả thật không phải là bà ấy làm."
"Mẹ ông báo mộng cho ông tất nhiên là chuyện này liên quan đến ông..."
"Chuẩn xác mà nói, mẹ ông chết là do ông tạo thành..."
Lúc này, hai chị em đều ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận