Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 425 - Cách thu nhận fans này có gì đó là lạ

Tình huống trong nhà máy rượu thế này mà có nhiều fans như vậy hết sức trùng hợp.
Giám đốc Ngô cười hề hề giải thích: “Đều là do tôi đề cử với họ cả.”
“Mỗi lần bác sĩ Từ livestream, toàn bộ nhà máy sẽ ngừng làm việc.”
“Cùng đi đến căng tin xem livestream, xem xong mới làm việc tiếp.”
Hoàng Hâm cạn lời trong phút chốc.
Khó trách tỉ lệ fans lại cao đến thế.
Hóa ra bản thân vị giám đốc Ngô này chính là “fan cuồng” của Từ Huyền.
Chỉ là nghe một người đàn ông trung niên nói loại từ “đề cử” này cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ....
Sau khi tiến vào nhà máy rượu. Giám đốc này thế mà còn có lòng tốt khuyên Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ, tôi nói thật với cậu nhé.”
“Thật ra nhà máy rượu này của chúng tôi không có tí giá trị gì.”
“Rượu cũng không bán được, cổ đông lớn ban đầu không kiếm được tiền mới đồng ý bán ra với giá thấp đến vậy.”
“Ưu thế duy nhất chính là rẻ.”
Tài sản đáng giá nhất của nhà máy rượu này chỉ có hai thứ. Một là thanh danh.
Chẳng hạn như Mao Đài, chỉ riêng cái tên này đã có giá trị không đếm xuể. Thứ hai chính là “Lão Diếu” lâu năm trong nhà máy rượu.
Rất nhiều loại rượu nổi tiếng như Lão Diếu đều có mấy chục năm, thậm chí hơn mấy trăm năm lịch sử. Cũng chính loại Lão Diếu này mới là thành tựu của nhà máy rượu.
Yêu cầu của Từ Huyền rất thấp, hắn không cần cả hai thứ này. Thế nên tất nhiên giá cả kia sẽ rẻ bèo.
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không cần giá trị quá cao, dù sao thứ tôi muốn tạo thành là rượu gạo.”
Giám đốc Ngô ngạc nhiên, lát sau lại khuyên nhủ: “Đây... bác sĩ Từ, tuy rượu gạo dễ làm.”
“Nhưng rượu gạo không đáng tiền đâu....”
Một bình rượu đế bình thường phải mất ít nhất vài năm sản xuất và ủ. Do chi phí cần tiêu tốn trong thời gian dài như vậy, giá thành cũng tự nhiên nâng cao.
Rượu đế có chất lượng tốt một chút đều có giá trăm tệ trở lên, thậm chí hơn mấy trăm. Lấy danh tiếng hiện tại của Từ Huyền làm cơ sở.
Ngàn vạn fans trên toàn mạng. Dù chỉ có một phần trăm lượng fans mua ủng hộ.
Bán ra được mấy ngàn vạn, thậm chí hơn trăm triệu là chuyện hết sức dễ dàng.
Còn rượu gạo thì chỉ cần dùng chút ít gạo nếp, lên men một, hai ngày vào mùa hè hoặc năm, sáu ngày vào mùa đông là được. Bởi vì chi phí thấp, quá trình làm ra cũng đơn giản, nên giá cả tương đối phải chăng.
Cao nhất là mấy chục tệ.
Nếu ngang ngạnh bán với giá cao thì cũng không đời nào bán nổi. Fans chứ đâu phải đồ ngu.
Nể mặt idol mình, họ cũng chấp nhận mua với giá cao một chút. Nhưng nếu hố ác quá thì lại ảnh hưởng đến thanh danh của Từ Huyền.
Từ Huyền mỉm cười: “Chuyện này không quan trọng.”
“Dù sao tôi cũng không phải vì bán lấy tiền.”
Ánh mắt giám đốc Ngô bên càng thêm mờ mịt.
Bán rượu nhưng không vì bán lấy tiền? Thế thì vì cái gì?
Từ Huyền lấy một cân lúa Thất Tuệ mang theo trong người ra rồi nói với Ngô Quân: “Sau này chức vụ giám đốc nhà máy vẫn do anh đảm nhiệm nhé.”
“Khoảng thời gian này ngừng sản xuất các loại rượu khác đi.”
“Chỉ tập trung dùng gạo này làm rượu gạo thôi.”
Ngô Quân nhìn chút xíu gạo Từ Huyền lấy ra này thì không khỏi dở khóc dở cười: “Bác sĩ Từ, có lẽ cậu hơi chưa hiểu ngành này của chúng tôi lắm.”
“Tuy phương pháp chế tạo rượu gạo khá đơn giản, nhưng cũng cần phải điều chỉnh thử.”
“Đặc biệt là khi đổi sang dùng loại gạo mới.”
“Nhiệt độ, độ ẩm, men gì đó đều phải thử nghiệm vài lần mới có thể bắt đầu sản xuất hàng loạt.”
“Nhiêu đây gạo không đủ làm thử nghiệm...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi có thể nói chắc với anh là không cần thử.”
Giám đốc Ngô sững sờ, thấy Từ Huyền quen thuộc như vậy, cũng không nói gì nữa.
“Được, vậy tôi dùng gạo này làm thử vài bình trước, nếu không có vấn đề gì sẽ mở rộng sản xuất hàng loạt.”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Một cân gạo này không phải để anh thử, chính là để anh sản xuất hàng loạt.”
Giám đốc Ngô lập tức ngơ ngác, ông ta nhìn túi gạo nhỏ trước mắt, cảm thấy khá là nghi ngờ nhân sinh.
Chút gạo ấy dùng để sản xuất hàng loạt ư?
Ông ta vô thức hỏi: “Sản xuất bao nhiêu?”
Từ Huyền mỉm cười: “Hai mươi lăm ngàn bình đi.”
“Anh có thể làm rượu cốt trước, sau đó lại pha loãng ra.”
Giám đốc Ngô nghe hắn nói vậy cũng có chút ngây ngốc.
Một cân gạo làm ra hơn hai ngươi ngàn bình rượu?
Cái này mẹ nó chứ là làm rượu gạo hay làm nước khoáng vậy?
Giám đốc Ngô cười khổ, khéo léo khuyên lơn: “Bác sĩ Từ, với số lượng này, thật ra cho dù có thêm hay không thêm chút gạo đó cũng không nếm ra hương vị khác nhau là mấy...”
Từ Huyền lắc đầu: “Anh không cần phải để ý đến chuyện này.”
“Cứ làm theo yêu cầu của tôi là được.”
Loại linh mễ như lúa Thất Tuệ này ấy mà, ngay cả khi người bình thường ăn vào một hạt cũng sẽ cảm nhận được sự biến hóa rõ rệt. Lý do Từ Huyền muốn chế lúa Thất Tuệ thành rượu gạo chính là để thuận tiện pha loãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận