Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 507 - Ông chủ, sao hôm nay anh có vẻ lạ lạ.

Cảnh sát Vương dừng lại một lúc, rồi mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, có một chuyện muốn thỉnh giáo anh."
Sau khi anh ta chuẩn bị đôi chút thì chỉ vào ba người bản thân dẫn đến, mở miệng nói: "Là như vậy."
"Ba vị này là người báo án của cục báo án chúng tôi."
"Hôm nay, một bé trai tám tuổi nhà bọn họ đột nhiên tử vong."
"Hình như là trúng độc mà chết."
"Nhưng không biết là ai làm."
"Bởi vì cảm xúc của người bị hại tương đối kích động, muốn sớm biết tin tức của hung thủ."
"Cho nên tôi đã dẫn bọn họ đến hỏi anh."
Lúc anh ấy nói đến đây thì bà cụ đột nhiên nổi giận: "Cái gì mà không biết là do ai làm!"
"Chắc chắn là hộ khốn kiếp nhà đối diện! Tuyệt đối không sai!"
"Đám cánh sát mấy người, tôi đã nói với mấy người rồi, tại sao vẫn không đi bắt cậu ta lại!"
Cảnh sát Vương lộ ra vẻ bất đắc dĩ với Từ Huyền.
Anh ấy ho khan: "Bà ơi, chúng tôi đã điều tra rồi."
"Có lẽ hung thủ không phải là người mà bà nói."
"Thủ pháp thẩm vấn tội phạm của cảnh sát Hứa Tiểu Diêm cục chúng tôi vô cùng cao siêu."
"Nói không phải anh ta, thì tuyệt đối không phải là anh ta."
"Tuyệt đối không thể nhầm lẫn được."
Bà cụ nghe xong thì càng tức giận.
Trong miệng lẩm bẩm, hình như là đang mắng cái gì đó.
Lúc này, cha đứa nhỏ có vẻ mặt đau buồn mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."
"Chúng ta đều đã tới rồi, vẫn là để bác sĩ Từ nói đi."
Nói xong, anh ta cười khổ với Từ Huyền: "Bác sĩ Từ, tôi đã xem livestream của cậu."
"Cũng được xem là một nửa fans của cậu."
“Xin cậu giúp tôi tìm ra hung thủ đầu độc con của tôi!”
Nói xong, anh ta kéo mẹ đứa nhỏ, khom người thật sâu về phía Từ Huyền. Từ Huyền thản nhiên gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Tôi đã biết hung thủ là ai."
Mọi người ở nơi này lập tức ngẩn ngơ.
Người nhà này trong nháy mắt kích động.
Mẹ đứa nhỏ rơi nước mắt nhìn về phía Từ Huyền, kích động muốn quỳ xuống.
"Bác sĩ Từ, xin cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai hại chết đứa nhỏ nhà tôi?"
Từ Huyền lắc đầu nói: "Chị đừng vội."
"Con của hai người bị đầu độc tử vong quả thật có liên quan đến hàng xóm đối diện nhà mấy người."
Câu này của hắn lập tức khiến bà cụ vô cùng kích động.
"Tôi đã nói là cậu ta! Tôi đã nói là cậu ta mà!"
"Đồng chí cảnh sát, cậu nghe thấy chưa?"
"Bác sĩ này đã nói là cậu ta làm! Mấy người còn không mau đi bắt cậu ta!"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Tôi vẫn chưa nói xong."
"Tuy có liên quan đến cậu ta, nhưng hung thủ này không phải là hàng xóm của mấy người."
"Thậm chí anh ta còn không cần gánh chịu trách nhiệm pháp luật."
Cảnh sát Vương và cha mẹ đứa nhỏ để lộ ra vẻ mờ mịt. Có liên quan đến anh ta, nhưng lại không chịu trách nhiệm pháp luật là cái gì chứ?
Từ Huyền nhìn về phía cha mẹ đứa nhỏ: "Trong khoảng thời gian này, con của hai người có lẽ được bà nội đứa nhỏ chăm đúng không?"
Cha đứa nhỏ bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Đúng vậy, bác sĩ Từ."
"Công việc của tôi và mẹ đứa nhỏ đều tương đối bận."
"Bình thường phải đi công tác."
"Vì vậy đã đưa đứa nhỏ đến với mẹ tôi, để bà ấy chăm."
Từ Huyền ung dung nói: "Vậy có lẽ là anh không biết, tại sao gia đình sát nhà anh có quan hệ kém với mấy người đúng không?"
Hai vợ chồng họ chần chờ một lúc, đều lắc đầu.
Từ Huyền nói: "Mấy người còn nhớ, trước đây không lâu, con của mấy người ngộ độc thực phẩm đi bệnh viện không."
Người chồng gật đầu: "Nhớ, lần đó tôi và mẹ đứa nhỏ vừa hay đang ở bên ngoài."
"Sau khi nghe tin thì lập tức chạy về."
"Hình như là đứa nhỏ ăn phải thứ gì không sạch sẽ ở bên ngoài."
"May là không có vấn đề gì lớn, mẹ tôi đã dẫn đứa nhỏ đến bệnh viện kiểm tra."
"Đợi đến lúc chúng tôi trở về thì đứa nhỏ đã khỏe hẳn."
Từ Huyền lắc đầu nói: "Mấy người nhầm rồi."
"Lần đó, đứa nhỏ nhà mấy người đến bệnh viện, chính là hàng xóm bày kế từ đầu đến cuối."
Nghe thấy tin này, vợ chồng hai người họ đều thay đổi sắc mặt.
Cha đứa nhỏ vội vàng nói: "Bác sĩ Từ, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Lúc đó con tôi không nói chuyện này với tôi!"
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Đương nhiên là cậu ta sẽ không nói cho anh."
"Bởi vì cậu ta sợ, sau khi anh biết được nguyên nhân thì sẽ đánh cậu ta!"
Hai vợ chồng đều ngây ra.
Cha đứa nhỏ nghi ngờ nói: "Bác sĩ Từ, chúng tôi không phải là kiểu cha mẹ không nói đạo lý."
"Sẽ không tùy ý bộc phát tính khí lên người đứa nhỏ."
"Đứa nhỏ bị người khác hại, chúng tôi đánh thằng bé làm gì chứ?"
Từ Huyền thở dài nói: "Cũng là bởi vì đứa nhỏ biết hai người nói đạo lý, cho nên mới không dám nói với hai người."
"Nếu như hai người là kiểu người không thấu tình đạt lý, trái lại sẽ nói cho hai người biết."
"Tôi nói thẳng vậy, con của hai người đã trộm đồ của người ta."
"Không thể nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận