Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 276 - Không phải tôi không tin anh, chỉ là muốn mở mang kiến thức

Nói được một nửa thì động tác của anh đột nhiên dừng lại.
Cảm giác linh khí trong cơ thể dường như hơi khác thường…
Vì vậy lại nghi ngờ nhìn thoáng qua thứ mình đang cầm trên tay.
Anh vừa nhìn thì sắc mặt lập tức thay đổi.
"Đù!"
Lập tức, anh luống cuống tay chân, muốn nôn thứ trong miệng ra ngoài. Sau đó nhổ được một nửa lại cảm thấy có tí không ổn thỏa, lại nuốt xuống.
Sắc mặt anh trở nên vô cùng phức tạp: “Bác sĩ Từ, thứ này của anh không lẽ là, không phải là…”
Từ Huyền mỉm cười nói: Đúng, chính là hạt giống lần trước mấy người cho tôi."
"Đã trồng ra được chút quả."
Số 9 ngơ ngác há miệng, cả người đều như ngốc nghếch.
Hạt giống lần trước anh đưa cho Từ Huyền mới bao lâu chứ? Vậy mà lại trồng ra được rồi?
Đừng nói là linh thực, cho dù đổi thành thực vật bình thường, chút thời gian này đủ để hạt giống nảy mầm ư? Không đúng!
Nên nói là, đúng là trồng ra được rồi?
Nếu như không phải vừa nãy cắn một miếng, linh khí tràn đầy trong cơ thể sẽ không lầm đâu. Thì Số 9 cũng nghi ngờ có phải Từ Huyền đang trêu chọc anh hay không...
Anh mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: "Bác sĩ Từ, có thể cho tôi xem quả mà anh trồng ra không?"
"Không phải là tôi không tin anh, chỉ là muốn mở mang kiến thức..."
...
Một lúc sau.
Số 9 đứng ở sau núi, nhìn mấy chục cây quả Xích Linh ở phía trước, cả người đều tê dại. Tất cả quả của cây Xích Linh này cộng lại, sợ không phải chỉ có mấy trăm quả!
Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, lại cúi đầu nhìn thoáng qua quả Xích Linh bị cắn trên tay. Có cảm giác thế giới quan tan vỡ.
Tống Sở Sở đứng bên cạnh, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Không biết tại sao, trong lòng cô lại có cảm giác thoải mái khó hiểu. Sau khi trở về biệt thự.
Số 9 mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, Cục quản lý linh dị chúng tôi muốn bàn chuyện làm ăn với anh."
Từ Huyền mỉm cười: "Không thành vấn đề."
"Lần này có thể bán hai mươi viên cho các người."
"Một nghìn năm trăm vạn tệ một viên, hơn nữa còn cần một hạt giống của loại linh thực thượng cổ khác."
Số 9 nói: "Bác sĩ Từ, anh đợi tôi một lát."
Nói xong, anh đi qua bên cạnh gọi điện thoại.
Đợi đến sau khi cúp điện thoại thì gật đầu nói: "Cục trưởng chúng tôi nói không thành vấn đề."
Cái giá một nghìn năm trăm vạn một viên, rất công bằng.
Với tư cách là nguyên liệu chính của Xích Linh đan, vừa hay so với giá cả của Tụ Linh đan trong giới tu hành thì hơi thấp, vô cùng hợp lý. Số lượng cũng không nhiều không ít, vừa đẹp.
Hai mươi quả Xích Linh đúng lúc cũng có thể để Cục quản lý linh dị thử luyện chế nguyên liệu của Tụ Linh đan. Đề nghị của Từ Huyền vừa hay phù hợp với đề nghị của Cục quản lý linh dị.
Sau khi thương lượng xong.
Số 9 mang quả Xích Linh đã hái xuống, chuẩn bị rời đi.
Sau khi anh trở về, Cục quản lý linh dị sẽ chuyển ba trăm triệu vào tài khoản của Từ Huyền. Trước khi rời đi, dường như anh nghĩ đến cái gì đó.
Sắc mặt ngại ngùng nói với Từ Huyền: "Cái đó, bác sĩ Từ, có thể trả cái rương đó cho tôi không..."
Tống Sở Sở: "..."
Đợi sau khi Số 9 rời đi. Thì Tống Sở Sở mới tặc lưỡi.
"Ông chủ, thì ra trồng mấy quả đỏ này lại có thể kiếm tiền như vậy!"
"Sao anh không bán nhiều chút?"
Hai mươi viên đã ba trăm triệu rồi.
Vậy những quả Xích Linh trên núi này cộng lại cũng có mấy trăm quả, sợ không phải là mấy tỷ đó chứ!
Một tràn tiết tấu của việc giàu đột ngột!
Từ Huyền mỉm cười, lắc đầu: "Không vội."
Sau này, những quả Xích Linh này sẽ còn công dụng khác. Đương nhiên sẽ không vì chút tiền này mà vội vàng bán hết.
Hơn nữa, hiện tại có nhiều tiền hơn nữa, đối với Từ Huyền cũng không có ý nghĩa gì.
...
Buổi tối. Phía sau núi Tiểu Cô.
Hai luồng công đức livestream mà Từ Huyền tích góp lần nữa phát huy hiệu lực. Lần này, hắn không trực tiếp thúc giục cây Xích Linh mọc lên.
Mà tiếp tục thúc giục cây Xích Linh đã trồng phát triển.
Rất nhanh, từng cây nhỏ không đầy đủ dinh dưỡng, cấp tốc sinh trưởng tốt! Trở nên to khỏe và cành lá rậm rạp.
Quả Xích Linh mọc ra trên mỗi cây cũng đa dạng hơn.
Ầm đùng ầm đùng đùng, có tia chớp không ngừng hiện lên trên bầu trời.
Ánh mắt của Từ Huyền sâu thẳm, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Hắn mất khí lực lớn như vậy, rốt cục cũng có tí hiệu quả.
Những cây Xích Linh sinh trưởng ở thời đại thượng cổ như từng cây dây leo.
Không ngừng chui vào trong khe hở của gông xiềng Thiên Đạo, buông lỏng bọn nó, rồi lại buông lỏng...
Bây giờ cách với việc hoàn chỉnh mở tầng phong tỏa tiếp theo, dường như chỉ còn lại một tầng mỏng. Nhưng ngăn cách của tầng mỏng này như có tính bền dẻo, làm thế nào cũng không phá được.
Giống như một tờ giấy mỏng, lại giống như một cục đá cứng…
Trừ khi là lại đưa vào lượng lớn công đức, nếu không sẽ rất khó có kết quả. Trên mặt Từ Huyền lộ ra vẻ suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận