Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 954 - Anh nói chú của em đã chết từ mười mấy năm trước rồi à? (2)

“Điều kiện khác, cũng xem như là tốt.”
Từ Huyền gật đầu: “Vậy thì đúng rồi.”
“Hẳn là mẹ em đã từng nói cho em, nhà em giàu lên như thế nào đúng không?”
Cô gái tóc ngắn gật đầu: “Mẹ em có nói.”
“Hình như là lúc cha em bị tai nạn xe qua đời, bảo hiểm bồi thường một số tiền lớn...”
“Sau đó toàn bộ số tiền kia đều được dùng để mua nhà...”
Cô nói đến chỗ này thì cả người đột nhiên ngơ ngác. Liên tưởng đến lời Từ Huyền vừa nói.
Đầu cô nổ tung, như là suy nghĩ rõ ràng điều gì.
“Bác sĩ Từ... sẽ không phải là...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Em đoán không sai.”
“Người ngồi trên chiếc xe kia năm đó không phải là cha của em.”
“Mà là ông Trương này.”
“Ông Trương ấy là người bạn quen từ nhỏ của cha em.”
“Hai người bọn họ, là bạn tốt lớn lên cùng nhau trong cùng một trẻ mồ côi viện.”
“Lúc đó cha em là một tài xế xe taxi.”
“Ngày đó, ông Trương có một chuyện quan trọng, nên mượn xe của cha em.”
“Lấy giao tình nhiều năm qua của hai người bọn họ, cha em không chút do dự đáp ứng.”
“Không nghĩ tới, cho mượn xe lại xảy ra chuyện.”
Từ Huyền sâu kín nói: “Chú Trương của em xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Người chết tại chỗ.”
“Hơn nữa thi thể đều bị đốt trọi, không cách nào phân biệt rõ được.”
“Xe cũng bị đụng vô cùng nghiêm trọng, triệt để báo hỏng.”
“Nhà các ngươi lúc đó có điều kiện kinh tế bình thường.”
“Chiếc xe này, cũng là tài sản quan trọng của nhà em trước đây.”
“Hơn nữa còn là công cụ mưu sinh của cha em.”
“Cú va chạm đó cũng khiến cho nhà em triệt để rơi vào phiền toái lớn.”
“Rơi vào đường cùng, cha mẹ em nghĩ đến một thao tác can đảm.”
Cô gái tóc ngắn nghe thế, đã hiểu Từ Huyền muốn nói điều gì rồi.
Đúng là cô nghe được Từ Huyền nói: “Chú Trương của em đã từng là nhân viên của công ty bảo hiểm.”
“Trước đó để hoàn thành công trạng, ông đã nhờ cha em hỗ trợ, mua bảo hiểm nhân thân giá trị cao.”
“Mà thi thể kia, cũng đã bị đốt trọi gần sắp biến thành than luôn rồi.”
“Hơn nữa hai người bọn họ đều là trẻ mồ côi.”
“Bình thường cũng không có thân thích gì đi lại.”
“Vì vậy nha...”
“Chuyện sau đó, phỏng chừng em cũng có thể đoán được rồi...”
“Ở thời đại lúc đó, trên mạng còn chưa nhanh và tiện như hiện tại.”
“Rất nhiều tài liệu của bộ môn chính vụ còn chưa có kết nối với toàn mạng.”
“Dưới tình huống đó cha em đi làm thẻ căn cước giả.”
“Tên vừa lúc mượn chú Trương đã chết.”
“Bởi vì lúc đó tuổi của em còn nhỏ.”
“Để phòng ngừa em nói lỡ miệng làm lộ ra hết, cho nên dứt khoát không có nói cho em.”
Cô gái tóc ngắn mím môi không nói gì.
Quá thì hồi lâu sau, cô mới ngắt quãng nói: “Đây... Đây là phạm pháp.”
Từ Huyền gật đầu: “Đúng là phạm pháp.”
“Có điều nếu không như vậy, mấy năm nay em cũng không hưởng thụ được loại điều kiện gia đình giàu có này.”
Cô gái tóc ngắn im lnawgj trong chốc lát, dò hỏi: “Vậy tại sao cha em không nhận cuộc gọi của em.”
“Vẫn còn chặn em nữa!”
Từ Huyền nhìn cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Cũng không phải cha em không muốn nhận.”
“Mà là không nhận được.”
Cô gái tóc ngắn chợt hẫng trong lòng.
Những lời này, vừa nãy bác sĩ Từ cũng đã từng nói với cô...
Giọng của cô run rẩy: “Bác sĩ Từ, anh đừng nói với em là...”
Từ Huyền buồn bã nói: “Em đoán không sai.”
“Cha của em, hiện tại cũng đã chết.”
“Người chặn số của em không phải cha em, mà là mẹ em...”
Cô gái tóc ngắn bỗng dưng chợt nảy ra một suy nghĩ.
Từ Huyền lạnh như băng mở miệng nói: “Cha em chết không phải ngoài ý muốn, mà là bị giết!”
“Về phần hung thủ giết chết cha em, chắc hẳn em cũng đã đoán được.”
“Không phải ai khác.”
“Chính là mẹ em...”
Xoạt!
Một câu nói kia, khiến sắc mặt của cô gái tóc ngắn trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy! Sự trùng kích này quá lớn, trong lúc nhất thời làm cho tâm tư của cô đều rối mòng mòng.
Trong cô đầu đã trống rỗng, dựa vào cảm giác theo bản năng hỏi: “Tại sao mẹ của em phải làm như vậy.”
“Đương nhiên là... vì tiền.”
Từ Huyền lạnh nhạt nói: “Thời đại thay đổi.”
“Năm đó cha em có thể dựa vào một tờ căn cước giả, hành động như thường.”
“Nhưng nà bây giờ, rất nhiều bộ môn cũng đã lắp mạng lưới toàn cục.”
“Hơn nữa càng ngày càng nhiều camera giám sát.”
“Đã có tận mấy lần suýt chút nữa thì lòi.”
“Em không có phát hiện, mấy năm nay cha em vẫn luôn một mình trốn ở bên ngoài, không dám trở về à?”
“Nếu như bị phát hiện, không chỉ mỗi cha em phải bị nhốt vào đạp may mắn.”
“Lại còn sẽ tịch thu tất cả tài sản đoạt được trái pháp luật nữa.”
“Người một nhà các em, lại sẽ trở lại trạng thái kinh tế quẫn bách như trước kia.”
“Mà cha của em lại không muốn hoàn toàn mai danh ẩn tích.”
“Vì việc này mà cha mẹ của em đã cãi nhau rất nhiều lần.”
“Đây chính là nguyên nhân dẫn đến gần đây quan hệ của hai người bọn họ không được tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận