Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 309 - Trà thần tiên và thanh danh của Từ Huyền (1)

Tống Sở Sở chớp mắt lia lịa: “Ông chủ, loại cây này của anh là gì thế?”
“Sao cây này không mọc ra gì hết vậy?”
“Tôi luôn cảm thấy hình như anh bị lỗ rồi á...”
Từ Huyền nhìn cô rồi thản nhiên nói: “Ai nói không có.”
“Chẳng phải nó đã mọc ra tất cả những gì nên mọc rồi đấy à?” Viptruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Tống Sở Sở sửng sốt, lại cẩn thận quan sát một chút rồi nói bằng giọng điệu chắc nịch: “Mọc ra cái gì? Mọc ở đâu vậy?”
“Tôi cũng đâu có mù đâu, rõ ràng không có gì hết mà.”
Từ Huyền mỉm cười: “Cô không thấy lá trên cây à?”
Tống Sở Sở lập tức hạn hán lời: “Không phải đây là chuyện đương nhiên hả, cây nào mà chẳng có lá chứ?”
“Ý của tôi là nó không kết quả đó!”
Từ Huyền thong thả nói: “Vấn đề là đây là một gốc cây trà...”
Tống Sở Sở: “...”
Cô có cảm giác ông chủ chắc chắn là cố ý xem cô tấu hề!
Từ Huyền đi tới trước cây trà, hái một chiếc lá xuống rồi chậm rãi bỏ vào miệng, nhai nhẹ vài lần. Một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn đã nhận ra cây linh thực này.
Chính là “cây trà thần tiên” tiếng tăm lẫy lừng thời thượng cổ. Trà thần tiên, không phải uống vào là có thể biến thành thần tiên.
Thay vào đó, việc uống trà này được hình dung là một kiểu hưởng thụ như thần tiên. Đồng thời, trà này còn có một công dụng đặc biệt.
Chính là có thể an thần, giúp đầu óc tỉnh táo.
Thậm chí, dùng trong thời gian dài còn có thể tăng cường thần niệm của tu sĩ! Tóm lại là có rất nhiều chỗ tốt.
Lúc này, Từ Huyền sai người làm công đáng thương hái lá trà và pha trà giúp hắn.
Thông thường, sau khi lá trà được hái xuống đều cần phải tiến hành các trình tự làm sạch, sao trà, lên men, xong rồi mới có thể bắt đầu pha trà. Có điều trà thần tiên là linh thực, đương nhiên không cần phải phiền phức đến thế.
Từ Huyền nhấp một ngụm trà vào miệng, lúc bấy giờ, hắn cảm nhận được thần niệm mơ hồ có cảm giác hưng phấn dâng trào. Thân thể cũng cảm thấy cực kỳ thư thái thả lỏng.
Hắn không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.
Cây trà thần tiên này cũng tương tự như cây của quả Xích Linh, cả hai đều không phải thứ vượt xa khỏi thời đại này. Mục đích của Từ Huyền là đào góc tường Thiên Đạo để buông lỏng phong tỏa.
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào một loại linh thực là cây của quả Xích Linh, hiệu suất đào góc tường Thiên Đạo sẽ trở nên thấp dần. Thế nên phương pháp càng phong phú thì hiệu quả đào góc tường mới càng tốt.
Tuy trà thần tiên này chỉ là vật phẩm đính kèm.
Nhưng không thể không nói, giá trị gia tăng của vật phẩm đính kèm này đúng là không thấp chút nào. Từ Huyền đã quyết định sau này trồng một loạt cây trà thần tiên này ngay trên núi Tiểu Cô, dùng làm thức uống hàng ngày của mình.
Tống Sở Sở bên cạnh thấy nét mặt Từ Huyền lộ vẻ say mê cũng có chút nóng mắt.
Cô nói đầy trông mong: “Ông chủ, trà này uống ngon không ạ?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Uống ngon.”
Tống Sở Sở nuốt ngụm nước miếng, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Vậy có thể cho tôi nếm thử xíu không?”
Từ Huyền lườm cô một chút, cười như không cười, nói: “Cô đã học xong bộ sách tôi giao cho cô chưa?”
Sắc mặt Tống Sở Sở không kìm được khổ sở: “Vẫn.... Vẫn chưa.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Vậy còn không mau học cho xong đi.”
“Bao giờ cô thuộc rồi, tôi mới có thể đáp ứng yêu cầu này của cô.”
Hắn nói xong thì nhìn biểu cảm giống như ăn phải mướp đắng của Tống Sở Sở, không nhịn được cười cười. Người làm công này quá lười biếng.
Cần phải nghiêm khắc thúc giục một chút mới được.
Sau khi đối phó Tống Sở Sở xong, Từ Huyền lại lấy đống “đồng nát sắt vụn” do Vương Tùng đưa tới ra xem xét tỉ mỉ từng thứ một.
Trên mỗi món “đồng nát sắt vụn” đều có tinh hoa tri thức của rất nhiều tu sĩ tiền bối.
Hồi lâu sau, Từ Huyền đặt cây phất trần trụi lông trong tay xuống
Hít một hơi thật sâu.
Sau khi nhìn thấy mấy thứ kỹ xảo của người đi trước này, Từ Huyền đã có nhận thức mới. Hiện nay, năng lực chế tạo pháp khí của hắn cũng cải thiện hơn so với trước kia.
Đúng lúc này, có hai người đàn ông trung niên xuất hiện bên ngoài.
Một người trong đó là Tiền Huy, người đã bán núi Tiểu Cô cho Từ Huyền.
Tiền Huy cười hề hề: “Bác sĩ Từ, mạo muội quấy rầy.”
“Lần này, tôi dẫn một người bạn tới gặp cậu.”
Bên cạnh Tiền Huy là một vị trung niên có vẻ mặt tương đối dè dặt, căng thẳng cười cười với Từ Huyền, xem như chào hỏi.
Từ Huyền cũng không khỏi bật cười.
Những vị phú hào này cũng khá là thú vị.
Khách cũ của sư phụ trước đây –Trương Đan từng dẫn theo con trai và con dâu của bà qua.
Mà Đinh Hiển Sơn, con trai của Trương Đan lại giới thiệu vị ông chủ Hoàng Hâm kia đến tìm hắn. Sau đó, Hoàng Hâm lại giới thiệu thêm Tiền Huy đến.
Giờ đây, Tiền Huy lại tiếp tục giới thiệu một người mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận