Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 355 - Mi đi nhuộm tóc màu hồng Barbie, thấy sao? (1)

Bên trong phòng tư vấn. Từ Huyền đã tắt livestream.
Gửi tin nhắn riêng cho cặp vợ chồng [Bồ Tát Phù Hộ] bị “Bảo Gia Tiên” quấy rối vừa nãy. Rất nhanh, đã có người gửi kết bạn WeChat cho hắn.
Chính là người chồng trong đôi vợ chồng đó.
Sau khi anh ta thêm WeChat thì vô cùng kích động.
"Bác sĩ Từ, cuối cùng cũng kết bạn được với anh rồi!!!"
"Vừa nãy tôi mới thương lượng với vợ tôi, ngoại trừ “thuốc” bảo vệ gia đình bình an ra. Chúng tôi còn muốn mua một tờ thuốc có thể chữa thương."
"Tôi đã đến nhiều bệnh viện để hỏi, vết thương của đứa trẻ quá nặng, sau đó trên mặt có thể sẽ có sẹo! Cách chữa trị bình thường không cách nào chữa khỏi được!"
Từ Huyền trả lời: "Được, thuốc trị thương, hai người mua loại rẻ nhất là được, giá là một vạn tệ, đủ để chữa cho đứa trẻ."
[Bồ Tát Phù Hộ] nhanh chóng trả lời lại: "Cảm ơn bác sĩ Từ, cảm ơn bác sĩ Từ!"
Nói xong, anh ta chuyển khoản tất cả số tiền qua.
Chuyển khoản hạn mức lớn trên mạng có nguy hiểm cực cao.
Chỉ là những người mua “thuốc” của Từ Huyền đều rất tin tưởng hắn. Chuyển đến mấy chục vạn tệ, mấy trăm vạn tệ, đều chưa bao giờ do dự.
Sau khi Từ Huyền tắt WeChat, Chu Yếm tiến tới bên cạnh hắn. Dùng lông trắng trên người nó cọ xát ống quần của Từ Huyền.
Mở to đôi mắt nịnh nọt, vươn tay cào về phía Từ Huyền. Trong ánh mắt còn tràn ngập khát vọng.
Từ Huyền cũng mỉm cười nhìn nó. Một người một khỉ đối diện một lúc.
Trong ánh mắt Từ Huyền như có điều suy nghĩ, mở miệng nói: "Ta có một ý tưởng."
"Mi có cảm thấy, ngoại trừ chân ra, toàn thân đều là màu trắng hơi đơn điệu hay không?"
"Ta sẽ dẫn mi đến tiệm cắt tóc, để người ta nhuộm màu cho mi, thấy thế nào?"
Chu Yếm nghe thấy cây nói này, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ!
Đôi mắt của Tống Sở Sở bên cạnh thì lập tức sáng lên, liên tục gật đầu: "Được được!"
"Ông chủ, tôi cảm thấy cách này hay!"
"Nhuộm toàn thân nó màu xám trắng, rồi chọn ra một chỏm lông, nhuộm mấy sợi màu hồng Barbie, tuyệt đối sẽ rất đẹp!"
"Rồi uốn tóc trên đầu thành kiểu gợn sóng thịnh hành nhất hiện giờ."
"Ngày hôm sau, sẽ là con khỉ đẹp trai ngời ngời nhất con phố này!"
Chu Yếm trừng mắt tròn vo, tưởng tượng đến hình tượng của bản thân. Cơ thể lập tức run rẩy!
Không chút do dự, chân nó chạm đất, vội vàng chuồn ra khỏi phòng tư vấn!
Hiện tại khí tức của Từ Huyền đã đủ để che chở phạm vi hoạt động trăm mét của nó. Từ Huyền nhìn Chu Yếm chạy trối chết, khóe miệng không khỏi cong lên.
Trên mặt Tống Sở Sở lộ ra vẻ tiếc nuối: "Chậc, sao lại chạy rồi? Lẽ nào không thích tạo hình vừa nãy?"
"Tôi nghĩ đến đều cảm giác, có lẽ là rất đẹp?"
Từ Huyền cạn lời nhìn cô. Đúng lúc này.
Bên ngoài phòng tư vấn truyền đến tiếng bước chân. Một người quen bước vào.
Chính là cố vấn của Cục quản lý linh dị, lão tu sĩ Vương Tùng luyện tinh hóa khí.
"Từ tiền bối, vãn bối đến làm phiền đây."
Trên mặt Vương Tùng mang theo tươi cười, ông liếc nhìn phòng tư vấn, tò mò nói: "Chậc, tiền bối, con khỉ mà ngài nuôi đâu rồi?"
Từ Huyền mỉm cười: "Con khỉ đó rất tinh nghịch, chạy ra ngoài rồi."
Trong lòng Vương Tùng hơi thất vọng.
Không phải là con khỉ đó chạy, mà là nó không hài lòng.
Nếu như ngày nào đó Từ Huyền đút con khỉ ăn hết quả Xích Linh, nó còn đổi màu tóc! Mỗi lần nhớ đến lần trước, cảnh tượng Từ Huyền đút con khỉ ăn quả Xích Linh.
Đạo tâm của Vương Tùng có tí không vững, huyết áp cũng bắt đầu tăng lên... Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, ông cũng nhanh chóng trở lại chủ đề chính.
Vương Tùng cười ha ha nói: "Tiền bối, lần này tôi lại tìm được mấy thứ mà ngài cần."
Nói xong, ông lấy hết toàn bộ thứ mình tìm được ra ngoài.
Từ Huyền nhìn lướt qua, thỏa mãn gật đầu, dặn dò Tống Sở Sở cầm mấy quả Xích Linh ra. Trên mặt của Vương Tùng lộ ra nụ cười.
Ông vất vả khổ cực, chẳng phải vì những phiền phức này.
"Đúng rồi, Từ tiền bối, còn một chuyện nữa."
Vương Tùng mở miệng nhắc nhở: "Qua một thời gian nữa, tu sĩ trong nước sẽ có một hội giao dịch nhỏ."
"Chủ yếu là xem mọi người có thiếu hụt gì, trao đổi đôi chút."
"Có lẽ bên trong sẽ có không ít thứ tốt, Từ tiền bối, nếu ngài muốn tham gia thì tôi có thể kiếm thiệp mời giúp ngài."
Từ Huyền hơi suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Cảm ơn."
Vương Tùng cũng lộ ra dáng tươi cười: "Nên làm thôi."
"Nếu Từ tiền bối còn có yêu cầu gì thì cứ việc liên hệ cho tôi."
"Được."
Từ Huyền mỉm cười rồi lấy điện thoại ra: "Đây là WeChat của tôi, ông kết bạn đi."
Một động tác đơn giản.
Nhưng suýt chút nữa thì khiến lão tu sĩ có tu hành trăm năm cảm động đến tuôn nước mắt đầy mặt, dòng nước mắt ấm nóng. Trong lòng của Vương Tùng hơi xúc động.
Không dễ dàng...
Vất vả cực khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng có tư cách có được WeChat của đại lão này. Không uổng công khoảng thời gian này ông vất vả khổ cực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận