Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 977 - Vấn đề này... hỏi cặn kẽ vậy có thích hợp không… (1)

“Với tần suất như vậy mà đã sắp một năm rồi vẫn chưa thấy con bé mang thai cháu trai lớn cho tôi gì hết...”
“Tôi bảo hai đứa nó đi bệnh viện khám thử, kết quả không đứa nào chịu nghe lời tôi.”
Nét mặt Từ Huyền càng thêm vi diệu.
Hắn cười như không cười nói: “Vậy tôi hỏi cô.”
“Cô và chồng cô ngủ thế nào?”
Hắn vừa dứt lời.
Mặt mày mọi người đang ở đây đều trở nên quái gở.
Tống Sở Sở cạnh đó có cảm giác xúc động đậy muốn che mặt...
Vấn đề này... hỏi cặn kẽ vậy có thích hợp không... Huống chi, Từ Huyền còn hỏi loại vấn đề này với một cô gái nữa... Có phải kỳ cục lắm không đấy...
Cô nhớ rõ ông chủ nhà mình không có kiểu sở thích này mà...
Sắc mặt Gia Nhiên càng thêm đỏ bừng.
Cô cúi đầu, ấp úng trả lời: “Đương nhiên chúng tôi ngủ rồi.”
“Nằm dài trên giường, sau đó đắp chăn lại tắt đèn.”
“Sau đó, sau đó...”
Gia Nhiên ngại ngùng nói: “Sau đó thì nhắm mắt lại ngủ thôi...”
Mẹ cô lập tức ngơ ngác: “Chờ chút, con gái.”
“Con nói ngủ là ngủ vậy đó hả?”
“Chồng con không làm gì khác à?”
Gia Nhiên khẽ ngượng ngùng gật đầu: “Có ạ!”
“Anh ấy sẽ đắp chăn cho con~”
Mẹ cô gái: “...”
Mẹ cô khẽ co giật khóe miệng, không cam lòng hỏi tiếp: “Còn gì không? Chỉ có đắp chăn thôi, không còn gì khác hết à?”
Gia Nhiên mê mang hỏi lại: “Còn phải làm gì khác nữa ạ?”
“Không phải đi ngủ chính là đi ngủ ạ?”
“Hai đứa con đã cùng nằm trên một chiếc giường rồi mà?”
Mẹ cô ôm tim, cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Con gái ngượng ngùng nói đi ngủ, thật sự là... ngủ luôn à? Khó trách đến giờ hai người vẫn chưa cho bà ôm cháu ngoại mập mạp!
Mẹ Gia Nhiên không nhịn được chê bai: “Bác sĩ Từ, tôi vốn không phát hiện con rể tôi lại ngốc đến vậy...”
“Đã từng tuổi đầu rồi mà còn đần thành dáng vẻ gì thế không biết...”
Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không được rồi, có cơ hội, tôi phải dạy bảo nó đàng hoàng!”
Từ Huyền cười nhạt: “Không phải con rể bác không biết.”
“Mà là anh ta không dám...”
Mẹ cô gái không khỏi sửng sốt: “Chờ chút, tôi không hiểu nổi, không dám là có ý gì?”
Từ Huyền bình thản đáp: “Chính là ý trên mặt chữ.”
“Ai bảo con rể bác quá vâng lời mẹ anh ta làm gì...”
Mẹ Gia Nhiên lại càng chẳng hiểu ra sao, chuyện đó thì liên quan gì ở đây?
Từ Huyền: “Mẹ của con rể bác khá yêu thích trẻ con.”
“Bà ấy cực kỳ mong muốn bản thân có thể tự tay nuôi dưỡng tất cả cháu của mình, không muốn giao cháu cho bảo mẫu.”
Mẹ Gia Nhiên càng mờ mịt hơn: “Bác sĩ Từ, tôi thật sự không hiểu.”
“Nếu đã vậy thì tại sao bà ấy lại yêu cầu con rể tôi như thế?”
Từ Huyền thở dài: “Bác còn chưa nghe rõ à?”
“Bây giờ, bà thông gia của bác còn đang bận rộn làm ăn, vốn không có thời gian chăm sóc đứa trẻ.”
“Thế nên, bà ấy dứt khoát bảo con trai mình tạm thời khoan hẵng sinh con.”
“Đợi đến lúc bà ấy có thời gian nuôi cháu nội thì mới cho hai người họ sinh.”
Từ Huyền nói đến đây bèn dừng lại một lát, mặt mày vi diệu: “Về phần tại sao bà thông gia của bác muốn tự tay nuôi lớn cháu nội...”
“Bác đoán thử nguyên nhân một chút đi, hẳn là có thể hiểu rõ trong lòng nhỉ...”
Vị bác gái này ngây ngẩn cả người. Đột nhiên bà có cảm giác dựng tóc gáy. Dục vọng khống chế này quá mạnh rồi...
Mà con gái bà vẫn mở to đôi mắt mờ mịt, ngơ ngác ngồi nghe bên cạnh. Cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc thì Từ Huyền và mẹ cô đang nói những gì...
Tống Sở Sở không kìm được trêu chọc: “Ông chủ, có phải chồng cô gái này ngáo không thế?”
“Cho dù không muốn mang thai cũng đâu phải không có những cách khác.”
Từ Huyền cười nhạt: “Cô nói đúng.”
“Nhưng vẫn là câu nói kia, ai bảo anh ta quá vâng lời mẹ mình.”
“Lúc đó, mẹ anh ta chỉ thuận miệng nói thôi, bà ấy không hề cẩn thận suy xét ý nghĩa trong câu ấy.”
“Bà ấy chắc chắn sẽ không ngăn cản con trai thân mật với vợ anh ta, chỉ cần dùng những cách không tạo ra sinh mạng mới khác thôi.”
“Loại chuyện tương đối riêng tư này, về sau bà ấy đâu cần phải hỏi han chi tiết làm gì.”
“Nhưng con trai bà ấy lại một mực ghi nhớ lời mẹ trong lòng ”
Tống Sở Sở không khỏi cạn lời. Con trai cưng của mẹ đến trình độ này cũng tuyệt diệu thật...
Từ Huyền nói tiếp: “Tôi tiện thể nhắc nhở bác một chút.”
“Chuyện này chỉ là ví dụ.”
“Sau đó sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn.”
“Một thời gian sau, tinh thần con gái bác sẽ dần suy sụp.”
“Cuối cùng, cô ấy thật sự không chịu nổi nữa, sẽ quyết định tự sát.”
Mẹ con hai người nghe hắn nói vậy đều chìm vào im lặng.
Mẹ Gia Nhiên trầm giọng nói: “Bác sĩ Từ, có biện pháp nào không...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Ly hôn đã là phương án đơn giản nhất rồi.”
“Cách khác sẽ càng khó nhằn hơn.”
“Hai người chắc chắn sẽ không chấp nhận được.”
Từ Huyền vừa dứt lời, phòng tư vấn rơi vào một mảnh im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận