Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 339 - Tôi nói ông ta là gay khi nào? (1)

Cũng có thể chịu đựng cho qua vì miếng cơm manh áo.
Ai bảo cậu ta chỉ là một người làm công cực khổ làm chi.
[Vua Ăn Căng Tin] cạn lời: “Sao đang yên đang lành mà ông già đó lại coi trọng tôi thế không biết.”
“Mọi người nhìn cái miệng rộng này của tôi đi, dáng dấp tôi cũng đâu có đẹp trai gì.”
“Hơn nữa còn là thùng cơm có thể ngốn một phát bốn chén cơm mỗi bữa!”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live nghe cậu ta tự chế nhạo mình kiểu đó cũng bật cười. Vị này cũng tự nhận thức bản thân mình chuẩn không cần chỉnh đấy nhỉ!
Trên mặt Từ Huyền lộ ra vẻ ý vị thâm trường: “Vậy thì cậu lầm rồi.”
“Lý do ông ta thích cậu như vậy cũng là vì cái miệng rộng này của cậu đấy.”
“Lúc cậu đến phỏng vấn trước kia, vốn dĩ với điều kiện của cậu thì cậu hẳn là không đạt đâu.”
“Chính là vì ông chủ cậu trông thấy miệng của cậu nên mới lập tức có thiện cảm với cậu.”
“Thế là ông ta nhất quyết chống lại ý kiến số đông, cố ý giữ cậu lại.”
“Nếu không điều kiện của cậu vốn chẳng thể vào làm ở công ty này.”
[Vua Ăn Căng Tin] trợn tròn mắt há hốc mồm.
“Bởi vì cái miệng rộng này của tôi?”
“Sở thích quỷ dị gì thế này?”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live cũng cười muốn té ghế.
“Á đù! Thích miệng rộng hả, sao vụ này nghe quen dữ vậy ta? Hình như mị từng nghe qua kiểu người này ở đâu rồi á?”
“@[Ma Pháp Sư Thực Tập], anh thành thật nói ra đi, có phải anh chính là ông chủ của cậu ta không?”
Các khán giả xem live khác được nhắc nhở như vậy cũng nhớ tới ngay.
Đó là vị [Ma Pháp Sư Thực Tập] gặp phải Kuchisake-onna vào cuộc hẹn xem mắt lúc trước, cuối cùng cưỡng hôn đối phương mới giữ được mạng. Từ Huyền đã chính miệng nói qua, [Ma Pháp Sư Thực Tập] sẽ lưu lại một di chứng cực kỳ đáng sợ -- Đó chính là sở thích của anh ta sẽ thay đổi, yêu thích người có miệng rộng, miệng càng rộng lại càng thích.
Đúng lúc này, [Ma Pháp Sư Thực Tập] cũng nổi lên. Anh ta dở khóc dở cười, nói: “Các người đừng vu oan tôi à!”
“Tuy tôi thích miệng rộng và cảm thấy miệng những cô gái miệng rộng rất gợi cảm thật!”
“Nhưng mà tôi thích nữ nhé!”
“Với lại tuy tôi đúng là rất đẹp trai, nhưng có chỗ nào giống ông già hơn năm mươi tuổi không hả!”
Trên màn hình trong phòng live lập tức xuất hiện một màn la ó.
[Vua Ăn Căng Tin] bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi thật sự không nghĩ tới trên thế giới này lại còn có loại người như vậy...”
“Không chỉ là gay, mà còn có sở thích kỳ quái kiểu này.”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Ai nói ông ta là gay.”
[Vua Ăn Căng Tin] không khỏi sửng sốt: “Bác sĩ Từ, không phải vừa nãy anh có nói ông ta thích tôi đó à?”
Từ Huyền nói với ẩn ý sâu xa: “Tôi nói thích không phải là kiểu thích như cậu nghĩ.”
“Mà là kiểu trưởng bối yêu mến hậu bối.”
“Nói thẳng ra thì ông ta là cha cậu đấy!”
Sau khi Từ Huyền nói xong hai câu này.
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều trợn tròn mắt. Con mịa nó đây lại là ca cua khét lẹt gì nữa vậy?
[Vua Ăn Căng Tin] trở nên ngây ngẩn cả người, nói năng lắp bắp: “Ông ta... ông ta là cha tôi?”
“Không sai.”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Chẳng lẽ cha mẹ cậu chưa từng nói với cậu rằng cậu được nhận nuôi à?”
[Vua Ăn Căng Tin] đã choáng váng, lơ mơ vô thức gật đầu: “Cha mẹ nuôi của tôi quả thực có nói đã nhận nuôi tôi từ cô nhi viện về.”
Từ Huyền mỉm cười: “Vậy là đúng rồi.”
“Cậu đã có khuôn miệng rộng từ khi mới ra đời, cũng ăn rất mạnh.”
“Những đứa trẻ khác đều chỉ có cái miệng nhỏ, riêng cậu, vừa há miệng ra đã chiếm hơn nửa khuôn mặt.”
“Làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.”
“Lúc cha đẻ cậu nhìn thấy ảnh của cậu trên sơ yếu lý lịch đã lập tức nghĩ tới đứa bé của mình trước kia.”
“Thế là ông ta có cảm giác vô cùng thân thiết với cậu.”
“Nhưng lúc đó, ông ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện cậu chính là con ruột của mình.”
“Trùng hợp thay.”
“Từ sau lần ăn cơm thứ tư cùng cậu, ông ta đã bắt đầu nghi ngờ cậu là con của mình.”
[Vua Ăn Căng Tin] ngờ vực: “Chờ một chút, bác sĩ Từ, tôi có một vấn đề.”
“Tại sao lại là lần ăn cơm thứ tư?”
Từ Huyền cạn lời: “Không lẽ cậu quên rồi à?”
“Trong ba lần đầu cậu đi ăn chung với ông ta trước đây, cậu đều tương đối căng thẳng.”
“Lại còn chú ý hình tượng cho nên không dám ăn nhiều, chỉ ăn lượng cơm như người bình thường.”
“Càng về sau cậu càng quen thuộc với ông ta hơn, nên cậu cũng thả lỏng không ít.”
“Đương nhiên đây vẫn chưa phải điều quan trọng nhất.”
“Quan trọng nhất chính là – Cậu phát hiện nếu chỉ ăn chút ít như vậy thì căn bản không đủ no, thật sự đói đến rã rời.”
“Thế là cậu dứt khoát mặc kệ và ăn cho thỏa thích.”
“Lúc cậu để lộ ra lượng cơm mình ăn mỗi bữa, ông chủ của cậu tức tốc chú ý tới và bắt đầu nghi ngờ cậu là đứa con kia của ông ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận