Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1059 - Tiền lương một năm 50 vạn không tốt bằng đi giao hàng? Anh nghĩ cái quái gì thế? (2)

“Tuy anh ấy không đi học trường nghệ thuật chuyên nghiệp nào cả, có điều bởi vì từ nhỏ không có thú vui tiêu khiển gì.”
“Lúc một mình anh hay thích vẽ tranh.”
“Cách chơi đùa này tiết kiệm tiền nhất, lại còn không cần phải tiếp xúc với người khác.”
“Qua nhiều năm như vậy, anh học tập từ trên mạng, cũng dần dần trở thành một đại ngưu.”
“Mấu chốt nhất là anh không có cái kiểu thợ thủ công được huấn luyện ra, vô cùng có linh tính.”
“Vị quý nhân thưởng thức anh là ông chủ của một công ty trò chơi.”
“Sau khi thấy được tác phẩm của bệnh hữu trên mạng thì vô cùng yêu thích.”
“Vất vả lắm mới tìm được phương thức liên lạc của bệnh hữu, muốn để bệnh hữu đến công ty bọn họ làm giám đốc tạo hình mỹ thuật.”
“Đáng tiếc, bị bệnh hữu từ chối...”
Vô số khán giả xem live đều sợ ngây người, ai nấy đều vô cùng đau đớn.
“Bệnh hữu à có phải anh bị ngu không thế! Lương một năm năm mươi vạn đấy!”
“Làm giám đốc tạo hình mỹ thuật không tốt hơn nhặt ve chai hay đi giao hàng à? Trong lòng anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì thế?”
Có vẻ [Xin Hãy Coi Tôi Là NPC] bị dọa sợ bởi những khán giả xem live ấy, một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Được một lát anh mới yếu ớt nói: “Tôi... tôi sợ giao tiếp mà.”
“Ông ấy nói với tôi là làm giám đốc tạo hình mỹ thuật, quản lý hơn mười nhân viên bên dưới.”
“Tôi vừa nghĩ đến việc ngày nào cũng phải tiếp xúc với nhiều người như vậy là thấy sợ hãi trong lòng... ~”
Toàn bộ khán giả xem live đang coi trực tiếp nhìn mô hình Mori Kogoro không nhúc nhích giữa màn hình, đều không nói gì cả.
Hay lắm! Lý do này không chê vào đâu được...
Từ Huyền mỉm cười: “Mọi người đừng thấy đáng tiếc làm gì.”
“Sau đó vị bệnh hữu này thương lượng với ông chủ kia xong, quyết định sẽ làm việc cho công ty này dưới hình thức thuê ngoài.”
“Hiện tại hàng năm anh ấy cũng có thể lấy được hơn ba mươi vạn.”
“Bây giờ đã cầm số tiền ấy để giao tiền đặt cọc mua nhà rồi.”
“Hơn nữa anh ấy còn chỉ cần ở nhà là được, không cần phải đi cà thẻ chấm công hằng ngày.”
“Phương thức tiếp xúc nhiều nhất với các đồng nghiệp khác chính là qua wechat.”
“Hai bên đều rất hài lòng.”
[Xin Hãy Coi Tôi Là NPC] gật đầu nói: “Bác sĩ Từ nói rất đúng! Tôi hài lòng với công việc bây giờ lắm luôn.”
“Vừa không cần phải tiếp xúc với người khác, lại còn kiếm được nhiều hơn số tiền ban đầu của tôi nữa.”
Rất nhiều khán giả xem live nghe thế, vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Hơn 30 vạn tuy nghe thì cũng không ít, không cần đi làm cũng rất thoải mái.
Có điều so với 50 vạn thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Được rồi, bây giờ nói về vấn đề của anh đi bệnh hữu.”
Giọng của [Xin Hãy Coi Tôi Là NPC] truyền ra từ trong màn hình.
“Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi về bạn gái của tôi.”
Anh vừa nói thế, các khán giả xem live trong phòng đều trở nên hưng phấn, đều trêu chọc.
“A hiểu rồi, bệnh hữu à chuyện đấy không hỏi được đâu! [đầu chó.jpg]”
“Người sợ giao tiếp tìm bạn gái không dễ, tôi khuyên anh vẫn là thôi bỏ đi đi! Không hỏi còn có thể kiên nhẫn chịu đựng được, vừa hỏi là sẽ gặp chuyện không may đấy!”
“Hức, không ngờ một bệnh hữu sợ giao tiếp đến thế lại có bạn gái, còn tôi thì lại không [khóc lớn.jpg].”
[Xin Hãy Coi Tôi Là NPC] cũng có chút bất đắc dĩ.
“Mấy người đừng trêu chọc tôi nữa.”
“Nếu như không phải là hết cách rồi thì tôi cũng không dám đến hỏi đâu...”
“Tình huống là như thế này.”
“Đại khái khoảng ba tháng trước tôi gặp được bạn gái của tôi.”
“Lúc đó tôi mới vừa mua căn nhà này vào ở.”
“Có một ngày lúc tôi đang đi lên lầu thì thấy một cô gái mặc bộ đồ màu trắng ở đầu cầu thang của căn phòng lầu dưới.”
“Lần kia đang là buổi tối, trời bên ngoài còn đang mưa.”
“Cô ấy ôm gối, cô đơn lẻ loi ngồi xổm ở đầu bậc thang tránh mưa.”
“Bề ngoài vẫn còn rất đẹp mắt!”
“Có điều trên cổ của cô gái ấy có không ít vết thương, hình như là từng bị người ngược đãi!”
“Trông rất chi là đáng thương!”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng nghe thế, đôi mắt đều sáng lên. Cốt truyện này bọn họ quen thuộc lắm luôn.
Trong rất nhiều bộ phim tình yêu kinh điển, nam nữ chính đều là quen biết nhau theo cách đó...
[Xin Hãy Coi Tôi Là NPC] tự giễu nói: “Mọi người cũng biết đấy, con người tôi khá là sợ giao tiếp xã hội.”
“Cho nên tôi cũng thì nhìn cô ấy một cái, cũng không có nói gì với cô ấy hết.”
“Ngày hôm sau trời tạnh mưa.”
“Có điều buổi tối lúc tôi đi xuống lầu, thế mà vẫn nhìn thấy cô ấy người đó còn chưa rời đi!”
“Nếu như tôi không đoán sai.”
“Hẳn là cô ấy không có nhà để về, cho nên mới ngồi một ngày một đêm ở đầu cầu thang!”
“Tôi cảm thấy cô ấy rất đáng thương.”
“Vì vậy lúc quay về tôi có thuận tiện mang cho cô ấy một phần cơm, đặt nó trên bậc thang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận