Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 333 - Coi ma như là ông xã, bạn trai

“Nếu như là nam quỷ, thì coi nó là ông xã, bạn trai.”
“Nếu như là nữ quỷ, coi như là khuê mật bạn tốt.”
“Bình thường nghĩ cách lấy lòng, làm tức giận thì xin lỗi.”
“Đôi khi, nếu như bằng hữu thân thích của nó tới, hoặc là muốn đi chơi người bạn cũ nào đó, cô cũng phải đi theo cùng nó.”
“Nói không chừng vẫn còn phải chịu trách nhiệm chiêu đãi một chút nữa.”
“À đúng rồi.”
“Nếu như cô khiến vị mà cô nuôi nhập vào người nhiều lần, có lẽ còn có thể có bề ngoài càng lúc càng giống với nó.”
“Đại khái cũng là như vậy đi.”
Tống Sở Sở càng nghe sắc mặt càng tái nhợt. Cô nghĩ đến cảnh tượng kia, trong lòng lành lạnh. Này con mẹ nó cái này mà kêu là trả giá một chút à?
Cô cười gượng hai tiếng: “Vậy thôi vậy thôi.”
“Tôi vẫn không học thì hơn.”
Từ Huyền liếc mắt nhìn cô: “Vậy còn không mau đi làm việc.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Sở Sở cay đắng, đang định rời khỏi.
Từ Huyền lại gọi cô lại.
“Chờ một chút.”
“Cô lấy cái này về đi.”
Nói rồi hắn lại trả lại [Minh Tiên Bí Pháp] cho Tống Sở Sở.
Tống Sở Sở ngạc nhiên: “Ông chủ, không phải anh nói... cái này có tác dụng phụ à?”
Từ Huyền mỉm cười: “Không có bảo cô làm y hệt giống như trên đó.”
“Có điều cô có thể cầm xem, tham khảo một chút.”
“Có lẽ sau này cô có thể dùng đến.”
Giọng điệu của Từ Huyền đầy thâm ý, khiến Tống Sở Sở nghe mà đều có chút ngớ người ra. Bảo cô đừng làm y nguyên, lại làm cho cô cầm xem.
Đây rốt cuộc là ý gì thế?
Rốt cuộc là làm cho cô học, hay là không học đây?
Từ Huyền phất tay: “Đừng ngây ra đó nữa.”
“Cô đi xuống chân núi giúp tôi đón một người lên.”
Rất nhanh, Tống Sở Sở đã mang theo một người quen cũ đi lên. Chính là Tiền Huy bán ngọn núi Tiểu Cô này cho Từ Huyền. Sau khi Tiền Huy được Tống Sở Sở dẫn leo lên trên đỉnh núi Tiểu Cô.
Ông nhìn tòa biệt thư ở trước mắt, trong lòng có chút chấn động.
Trước đó cấp dưới đã nói sự kiện biệt thự mà Từ Huyền mua “biến mất thần bí” với ông rồi. Có điều lúc đó Tiền Huy cũng không có cố ý hỏi Từ Huyền.
Dù sao loại cao nhân giống như Từ Huyền đây, có vài điểm thần bí là chuyện rất bình thường. Hỏi nhiều, trái lại không tốt.
Ông chỉ là có một suy đoán đại khái ở trong lòng.
Chỉ là suy đoán ấy quá mức thái quá, ông không có nói với người nào cả. Không nghĩ tới, suy đoán ấy lại là thực sự!
“Bác sĩ Từ! Tôi lại tới quấy rầy rồi.”
Sau khi nhìn thấy Từ Huyền, thái độ của Tiền Huy càng thêm cung kính.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tiền, anh đã rất lâu rồi không có trở lại nơi này nhỉ...”
Tiền Huy không khỏi nở nụ cười khổ.
Tuy nơi này là nhà tổ của ông.
Thế nhưng không chịu nổi, ông có ám ảnh trong lòng đấy!
Nếu không phải chuyện lần này quá mức nghiêm trọng, có đánh chết ông cũng không dám qua đây.
“Bác sĩ Từ, lần này tôi đến là có chuyện muốn làm phiền cậu.”
“Thế nhưng tôi lại không biết nói như thế nào.”
Tiền Huy nói, sắc mặt trở nên có chút xấu hổ.
Từ Huyền mỉm cười: “Không cần chú ý, cứ nói thẳng là được.”
Tiền Huy cười khổ: “Bác sĩ Từ, vậy thì tôi nói thẳng vậy.”
“Cậu có thể lại bán cho tôi một phần thuốc lúc trước không.”
“Hai cái lần trước hình như bị tôi không cẩn thận làm hư rồi...”
Sau khi nói xong câu đó, ông có chút khẩn trương nhìn phản ứng của Từ Huyền. Tuy ngoài miệng Tiền Huy nói là “mình không cẩn thận làm hư”.
Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy. Căn bản là không có việc này.
Tiền Huy cũng là kẻ yêu thích huyền học nhiều năm, đều có phần hiểu biết đối với tính tình của rất nhiều đại sư huyền học. Nếu như anh dám nói đồ đạc của hắn không có tác dụng, là giả, vậy đơn giản là làm bẽ mặt thẳng thừng.
Cho nên Tiền Huy chỉ dám nói, mình “Không cẩn thận làm hư”. Thấy Từ Huyền có vẻ như không tức giận mới dám nói tiếp.
“Trong khoảng thời gian này, công ty mở ra một hạng mục điền sản mới.”
“Hạng mục này được xem như là trung tâm trọng điểm của năm nay đi. Phần lớn vốn lưu động đều chuẩn bị được bỏ hết vào trong đó.”
“Có thể nói, hạng mục này cơ bản có thể quyết định sự sống còn của công ty.”
“Không nghĩ tới, ngay tại thời điểm chuẩn bị làm hạng mục ấy thì đã có các loại không thuận.”
“Khắp các nơi cứ ba ngày hai hôm lại xảy ra vấn đề.”
“Đến cả sự cố an toàn cũng có mấy lần nốt.”
“Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng hạng mục sẽ thất bại...”
Tiền Huy thận trọng nói: “Tôi đang suy nghĩ, có phải chuyện này có liên quan tới việc tôi không cẩn thận làm không lâu trước không.”
Khiến ông không nghĩ tới chính là.
Từ Huyền lại mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tiền, thuốc này của ông không có bị hư.”
Tiền Huy chần chờ: “Vậy hạng mục kia...”
Từ Huyền mỉm cười: “Cũng là bởi vì hạng mục phải thất bại, tôi mới có thể xác định thuốc không có bị hư đấy.”
Tiền Huy nghe nói như thế, không khỏi ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận