Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1113 - Nếu như sinh hơn sớm mấy thời đại, trong thần thoại hẳn là đã có tên của hắn.

Khiến cho cậu thấy bất lực là.
Trong lòng cậu cũng biết, bản thân mình đúng là có tính cách như vậy...
Nếu như không biết chân tướng, sợ là cậu thật sự sẽ lựa chọn như vậy...
“Bác sĩ Từ, vậy chẳng phải là nói chờ tôi già rồi, vẫn còn là một xử nam không chung đụng với phụ nữ bao giờ à?”
“Vậy cũng thảm quá đi thôi...”
Thanh niên đeo kính mang vẻ mặt ưu thương.
Cậu thở ra một hơi thật dài: “Được rồi bác sĩ Từ.”
“May mà lần này tôi đến tìm anh...”
“Nếu như thật sự kết giao với một người đàn ông, lại còn chung sống với một ‘top’ cả đời, tôi ngẫm lại thôi cũng thấy sợ rồi...”
“Đúng rồi, bác sĩ Từ.”
“Tôi vẫn còn có một vấn đề.”
Thanh niên đeo kính có chút ngượng nghịu nói: “Tôi biết chỗ anh có thuốc tìm được bạn gái.”
“Nên tôi muốn mua một phần...”
Từ Huyền mỉm cười: “Chuyện này không thành vấn đề.”
Hắn để Tống Sở Sở làm ‘thuốc’ xong rồi đưa tới.
Thanh niên đeo kính hưng phấn không gì sánh được mã quét QR trả tiền.
Rồi cậu cẩn thận trịnh trọng đặt tờ giấy ghi chú ấy ở bên người giống như là bảo bối gì vậy.
“Cảm ơn bác sĩ Từ đã cứu vớt nhân sinh nửa đời sau của tôi.”
Trước lúc rời khỏi phòng cố vấn, thanh niên đeo kính cúi mình thật sâu chào Từ Huyền.
Sau khi cậu rời đi. Từ Huyền đột nhiên nhướng mày.
Khi thiên đạo giáng công đức vì đã cứu vớt thanh niên đeo kính này này xuống cho hắn xong, cộng thêm số lượng tích lũy được trong khoảng thời gian rước đó, hiện tại lượng công đức Từ Huyền tích góp được cũng đã đạt đến một con số khách quan.
Từ Huyền cười nhạt. Rất nhanh thôi, là hắn có thể tiến thêm một bước.
Đến trình độ như bây giờ của Từ Huyền, đặt ở thời kỳ tu tiên giới phồn thịnh nhất cũng là nhân vật một phương.
Đã là sự tồn tại có thể sánh vai cùng những nhân vật ở trong truyền thuyết. Nếu như hắn sinh ra sớm hơn vô số năm, có lẽ bây giờ cũng sẽ có cái tên “Từ Huyền” trong truyền thuyết thần thoại đó rồi.
Có điều Từ Huyền còn chưa thấy thỏa mãn.
Trong truyền thuyết có nhiều thần phật như vậy, nhưng không phải ai cũng đều tồn tại vĩnh viễn muôn đời. Có một số người đã ngã xuống từ sớm, hoặc là đến đại nạn.
Nếu như Từ Huyền giữ nguyên ở tầng thứ này, qua trăm vạn năm sau hắn cũng không chạy thoát khỏi kết cục như vậy.
Chỉ khi nào tiến lên thêm một bước nữa, mới có thể chân chính chạm đến “Vĩnh hằng”!
Cũng may, khoảng cách một bước đó với hắn không còn xa nữa.
Cho dù bình tĩnh như Từ Huyền cũng vô cùng chờ mong đối với chuyện này.
Mấy ngày sau.
Bên trong phòng tư vấn.
Một người phụ nữ trung niên trang điểm mộc mạc, trên cánh tay còn mang lớp vải đen bước từ ngoài cửa vào.
"Hoan nghênh."
Từ Huyền mỉm cười, đón chị ta vào bên trong.
Sau khi người phụ nữ trung niên đi vào, đầu tiên là nhìn xung quanh, sau đó ngồi trên sô pha. Sau đó nữa là mở miệng nói với Từ Huyền: "Chào bác sĩ Từ, tôi muốn xem bệnh cho mẹ."
Từ Huyền gật đầu: "Không thành vấn đề, chị nói chút tình hình bệnh của mẹ mình đi."
Người phụ nữ trung niên tức giận nói: "Là thế này, bác sĩ Từ."
"Gần đây, không biết mẹ tôi bị làm sao."
"Mà cứ nói muốn quyên góp toàn bộ số tiền dưỡng lão đã tích góp cả đời cho người ngoài."
"Bảo Là muốn quyên cho tổ chức từ thiện gì gì đó."
"Tôi nghi bà đã gặp phải kẻ lừa đảo!"
Chị ta nói đến đây thì vô cùng tức giận, bất bình: "Giờ đám lừa đảo này ghê tởm thật chứ!”
"Đến cả người già, lớn tuổi như mẹ tôi cũng không tha! Chẳng có tí lương tâm nào hết, thèm tiền phát điên luôn rồi!"
Người phụ nữ trung niên tức giận nói tiếp: "Điều tôi buồn bực nhất là rốt cuộc tên lừa đảo đó đã thuyết phục mẹ tôi thế nào."
"Con người của mẹ tôi, tôi hiểu nhất!"
"Bình thường vô cùng tiết kiệm, số tiền dành dụm cả đời, một xu đều hận không thể tách thành hai."
"Hơn nữa con người bà ấy cũng khôn khéo, không giống người hồ đồ gì cả."
"Làm từ thiện gì đó, với tính cách của mẹ tôi, tuyệt đối không có khả năng!"
"Tôi đã hỏi bà ấy rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Có phải là ai nói với bà ấy có thể kiếm thêm tiền gì hay không, những điều này đều là gạt người!"
"Mẹ của tôi lại ấp úng không chịu nói!"
"Bản thân bà ấy muốn quyên thì thôi."
"Hơn nữa còn bảo tôi quyên chung!"
"Buồn bực nhất là."
"Tôi đã nhìn thoáng qua đài mà bà ấy muốn quyên, còn cố ý lên mạng tra, vậy mà lại là cơ quan từ thiện chính quy."
Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ, thở dài nói: "Bác sĩ Từ, tôi thật sự không hiểu."
"Cậu nói xem tên lừa đảo đó rốt cuộc đã dùng mánh khóe gì vậy?"
"Điều này cũng đáng sợ quá đi..."
Sau khi Từ Huyền nghe xong thì không khỏi nhếch lông mày.
Lắc đầu nói: "Chị nghĩ sai rồi."
"Mẹ của chị không gặp phải lừa đảo."
"Thật ra là bà ấy đã... gặp phải ma."
Người phụ nữ trung niên không khỏi ngây ra: "Cái gì? Ma á?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận