Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 324 - Bị một âm hồn kiếm chác rồi! (2)

Từ Huyền lắc đầu: “Không phải vậy.”
“Vị kia cũng có con cái đến viếng hàng năm.”
“Lại thêm một nhà bệnh hữu [Người Mơ Mộng] đốt sai cho bà ta, tuyệt đối đủ dùng.”
“Chỉ là bà ta tham lam...”
“Lúc trước vị này bởi vì ham món lợi nhỏ.”
“Ăn trộm đậu phộng mà người khác để trên yên sau xe đạp, nhưng đó là thứ người ta dùng để độc chuột, kết quả lúc trở về trúng độc chết.”
“Lần này bà ta phát hiện vậy mà có người khác chủ động chạy tới đốt tiền cho bà ta, thế thì còn gì bằng!”
“Của hời đưa tới cửa, nếu còn không chiếm thì bà ta sẽ khó chịu muốn chết!”
“Thế nên bà ta chấp nhận dốc hết sức lực cũng phải báo mộng thúc giục cả nhà bệnh hữu đi đốt thêm một mớ cho bà ta!”
“Nếu lần này bệnh hữu không tới hỏi.”
“Sau này, vị kia sẽ còn tiếp tục báo mộng cho bệnh hữu, bảo anh ta đốt biệt thự, xe hơi và thứ gì đó quý giá xuống cho bà ta.”
“Hơn nữa còn rất thành công.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều nghe đến hạn hán lời.
“Hay nhỉ! Đã chết vì ham lợi nhỏ rồi mà còn chưa rút được bài học nữa?”
“Bà ta không sợ sau khi ông của bệnh hữu qua đời được chôn xuống bên cạnh, đợi tới khi chồng bà ta cũng mất, ba người sẽ đánh nhau túi bụi à?”
“Cười chớt tui rồi, bạn già của vị kia ngàn vạn lần không ngờ tới vợ ông ta đã chết rồi mà còn có thể đội nón xanh cho mình!”
Từ Huyền cũng bật cười, “Được rồi, ngừng sắp đặt chuyện của người ta đi thôi.”
“Còn nói nữa, cẩn thận ban đêm đến tìm mọi người báo mộng đấy.”
Hắn vừa nói câu này xong, trên màn hình lập tức trắng tinh tươm, không còn một mống màn đạn nào.
Kế đó, hàng loạt dòng chữ “Điềm lành cản tai, gia đạo bình an” xuất hiện và chiếm hết màn hình.
Từ Huyền gõ bàn một cái, nói: “Được rồi, bây giờ kết nối với vị bệnh hữu tiếp theo.”
“ID là [Mẹ Của Y Y].”
Từ Huyền vừa dứt lời, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, da ngăm đen, dáng người hơi mập xuất hiện trong màn hình. Thoạt nhìn là hình tượng hết sức phổ thông của phụ nữ trung niên.
Trạng thái cả người [Mẹ Của Y Y] chính là triệt để ngẩn ngơ. Còn có một chút căng thẳng.
“A, chuyện này, chuyện này, sao lại rút trúng tôi thế?”
“Tôi chỉ tùy tiện bỏ vào một tệ thôi mà?”
“Bác sĩ Từ, tôi tôi... lẽ nào tôi có chuyện gì ư?”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live bắt đầu chọc ghẹo.
“Bệnh hữu, có chuyện gì hay không, chẳng lẽ trong lòng bà không biết hả?”
“Chết cười, đột nhiên phát hiện mình từ người xem biến thành người bị hại.”
“Cho nên không có việc gì thì đừng chạy đi rút thưởng, xưa nay tôi đều không rút bao giờ.”
“[Đeo kính râm.jpg]”
Từ Huyền cười cười: “Bệnh hữu không cần căng thẳng.”
“Nếu không thì tôi xem một vài chuyện chị đã từng trải qua trước nhé.”
Hai mắt [Mẹ Của Y Y] lập tức sáng lên, gật đầu lia lịa: “Được đó bác sĩ Từ.”
Từ Huyền mở miệng: “Vị bệnh hữu này xuất thân từ gia đình bình thường bậc trung, cha mẹ đều là người có văn hoá.”
“Sau khi chị kết hôn với người chồng hiện giờ, ban đầu, mức sống cũng không tệ lắm.”
“Tuy chồng chị không giàu có gì, nhưng cũng rất chăm chỉ làm việc.”
“Đáng tiếc, sau khi con gái ra đời.”
“Lúc cô ấy bệnh nặng một trận, hai người phải chi không ít tiền, còn thiếu nợ bên ngoài rất nhiều.”
“Thế nên mức sống bị giảm sút đáng kể.”
“Từ mấy năm gần đây kéo dài tới tận lúc này, cuộc sống của bệnh hữu đều tương đối vất vả.”
“Chẳng những phải đi làm bên ngoài, mà trong nhà cũng có khá nhiều việc.”
[Mẹ Của Y Y] cười bất đắc dĩ: “Cuộc sống mà, không phải chính là như vậy à?”
“Nào có chuyện thuận buồm xuôi gió mãi được.”
Từ Huyền mỉm cười: “Vị bệnh hữu này, hiện giờ chị lại không nhớ tới.”
“Có phải gần đây chị gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”
[Mẹ Của Y Y] chần chờ một lát.
“Bác sĩ Từ, nghe cậu nói vậy tôi lại nhớ ra.”
“Thật sự có...”
“Gần đây, có một thanh niên hơn ba mươi tuổi, tướng mạo khá đàng hoàng.”
“Có điều con người có chút phiền phức, cứ chạy tới dây dưa lằng nhằng với tôi.”
“Tặng hoa gì đó, còn thường xuyên tặng quà cho tôi.”
“Tôi không nhận còn cứng rắn tặng mãi. Dọa tôi suýt nữa đã ném đi luôn.”
“Mặc kệ tôi xua đuổi, la mắng cậu ta kiểu gì, cậu ta đều mặt dày mày dạn quấn riết lấy tôi.”
“Tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa.”
“À, phải rồi, dùng cách nói của những người trẻ tuổi các cậu, hình như gọi là cái gì mà simp đó, đúng không?”
Vô số khán giả xem live trong phòng live đều ngáo ngơ.
Nếu là người đẹp như [Gió Thổi Qua Ruộng Lúa], ít nhất cũng có trang điểm và sử dụng filter thì nói có người simp, theo đuổi cô cũng OK đi. Nhưng một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa béo vừa đen mà cũng có người simp nữa hả?
Bọn họ cảm thấy trí tưởng tượng của mình có chút thiếu hụt.
Trong lúc nhất thời, vậy mà không thể nghĩ ra được cảnh tượng đó là thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận