Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 839 - Hình như thanh danh của ông chủ lại lệch đi theo hướng kỳ quái rồi (1)

Ông gần như gằn từng chữ cuối cùng. Sau khi cúp điện thoại, cha cậu bé đã tức muốn nổ phổi.
“Thằng ranh con này! Xem lúc về tôi xử nó thế nào!”
Từ Huyền ho khan, lên tiếng khuyên nhủ: “Vẫn nên chú ý một chút, giáo dục thì được nhưng cần vừa phải.”
“Dù sao, thân thể đứa nhỏ quan trọng, đánh hỏng sẽ không hay.”
Cha cậu bé dằn lửa giận xuống: “Được, bác sĩ Từ, tôi nghe cậu, lúc ra tay sẽ cố gắng nhẹ đi một chút.”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không, ý tôi là hai người có thể mua tờ thuốc trị thương.”
Cha cậu bé: “...”
Hai vợ chồng quét mã thanh toán cho Từ Huyền xong cũng nhanh chóng rời đi.
Tống Sở Sở nhìn thấy vẻ mặt bọn họ lúc đi, không khỏi âm thầm mặc niệm ba giây cho đứa nhỏ trong gia đình này.
Tống Sở Sở lộ vẻ mặt lấy lòng: “Ông chủ, ngày mai tôi muốn xin nghỉ một ngày.”
“Ngày mai tôi và vài người bạn định ra ngoài tụ họp một buổi.”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng tư vấn. Ngẩng đầu nhìn phương xa, ánh mắt tùy tiện thâm thuý. Từ sau khi giải trừ phong ấn của núi Thái Sơn lần trước.
Hiện giờ, tu vi của hắn đã sớm đạt đến Luyện Thần Hoàn Hư đại viên mãn.
Chỉ chút nữa thôi sẽ có thể đạt đến đại cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo cuối cùng trên con đường tu luyện. Qua bước này chính là tiên nhân chân chính!
Đáng tiếc, đây cũng là bước gian nan nhất trong quá trình tu luyện của Từ Huyền từ trước đến nay.
Tuy Từ Huyền tu luyện đến giờ có tiến bộ tăng vọt, tốc độ có thể sánh ngang với bật hack, nhưng vẫn khó có cơ hội đột phá. Phong ấn thiên đạo ở bước này cũng là ngoan cố nhất và không nói đạo lý nhất.
Trừ phi là sự thay đổi lớn đến mức chân chính thay trời lật đất.
Nếu không, thay đổi chỉ ở quy mô nhỏ hoàn toàn không đủ sức rung chuyển phong ấn. Vì một bước này, Từ Huyền đã chuẩn bị đến hiện tại.
Đến bây giờ, chỉ thiếu bước cuối cùng... Rốt cuộc, giờ đây đã sắp đợi được…

“Bác tài, ở ngay phía trước kìa, bác dừng xe trước cửa tiệm board game đó là được.”
“OK.”
Tống Sở Sở bước xuống khỏi xe công nghệ, nhìn cửa tiệm board game trước mặt rồi đẩy cửa đi vào.
“Sở Sở, bên này nè!”
Trong tiệm board game, vài nam nữ trẻ tuổi nhìn thấy Tống Sở Sở thì lập tức gọi cô. Tống Sở Sở cười tươi rói, cũng lên tiếng chào lại.
Nhóm người này đều là vài người bạn cô quen được lúc còn là streamer “linh dị”. Trên cơ bản, họ cũng giống cô, đều là streamer trong lĩnh vục này.
Cứ cách một đoạn thời gian, họ sẽ đến nơi này giao lưu kinh nghiệm. Chẳng hạn như có kỹ xảo nào giúp tăng lượng fans.
Hoặc có ai có phương án livestream hay ho đều nói ra để mọi người cùng thảo luận. Nhưng cơ bản họ đều là những streamer nhỏ.
Lượng fans không nhiều.
Nói giao lưu kinh nghiệm vẫn là lấy cớ.
Nhiều hơn là kiếm cớ cùng nhau họp mặt chơi đùa, mọi người chém gió thổi phồng thư giãn một tí. Sau khi Tống Sở Sở ngồi xuống lập tức có người cà khịa.
“Sở Sở đại lão, từ khi cậu cột chặt với bác sĩ Từ thì không thèm đi theo chơi với chúng tôi nữa.”
Tống Sở Sở cười gượng.
“Không có cách nào, thật sự bận quá.”
“Tôi cũng muốn ra ngoài lắm, nhưng mọi người biết ông chủ lòng dạ hiểm độc của tôi mà, lần nào cũng nhét cho tôi cả đống việc.”
“Là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc thuần chất luôn đó.”
Cô vừa dứt lời chợt hơi sửng sốt.
Bình thường lúc mọi người bóc phốt ông chủ, những người khác sẽ mắng phụ họa hai câu, hoặc trêu chọc hai câu.
Nhưng khi cô vừa nói xong câu kia, hiện trường lại hoàn toàn yên tĩnh. Đám người đang ngồi lộ ra nụ cười lịch sự và không kém phần ngượng ngùng.
Tống Sở Sở ngạc nhiên: “Mọi người sao thế?”
Một nữ sinh mặc váy trắng bên cạnh cười khổ nói: “Sở Sở, cũng chỉ có cậu dám bóc phốt bác sĩ Từ thôi.”
“Chúng tôi không dám nói gì hết á.”
Một nam sinh khác cũng gật đầu cười khổ: “Đúng vậy đó, lỡ như nói ra rồi bị bác sĩ Từ biết, khiến chúng tôi xui xẻo thì biết làm sao.”
Tống Sở Sở không nhịn được cười phá lên: “Không đến mức vậy đâu, ông chủ tôi đâu phải người tệ dữ vậy.”
“Không nhỏ mọn thế đâu.”
Nữ sinh mặc váy trắng lắc đầu: “Không nên nói vậy.”
“Cậu không thấy trên mạng rất nhiều người đăng bài đấy à?”
“Bọn họ chỉ vừa cà khịa bác sĩ Từ một câu, kết quả không lâu sau bản thân đột nhiên gặp phải chuyện không may...”
“Có người xảy ra ngay lập tức, có người thì qua một đoạn thời gian.”
“Người có khoảng thời gian dài nhất là qua hơn mấy tháng, tự nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, phải nằm viện rất lâu...”
“Tuy mấy chuyện này có lớn có nhỏ.”
“Nhưng điểm giống nhau duy nhất là chắc chắn sẽ không bỏ sót.”
“Nghe nói cực kỳ linh nghiệm đó...”
Tống Sở Sở không khỏi phát điên.
Đã qua mấy tháng rồi, chuyện này móa nó còn có thể lôi ra vung nồi lên đầu Từ Huyền nữa hả? Tống Sở Sở cạn lời: “Đây là chuyện gì với chuyện gì chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận