Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1106 - Hố con trai đến mức này cũng tài tình thật! (2)

“Nếu cậu đi theo con đường này, tương lai sẽ thành công rất dễ.”
“Chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy năm, cậu sẽ kiếm được mấy trăm vạn.”
[Người Học Thức Đường Phố] mê mang hỏi: “Bác sĩ Từ, vậy tại sao...”
Từ Huyền mỉm cười: “Rất đơn giản...”
“Vẫn là vì cha cậu.”
“Sau khi ông ta biết cậu kiếm được tiền sẽ trở về tìm cậu.”
“Ông ta là cha cậu nhưng lại quỳ gối trước mặt con trai mình, nước mắt nước mũi tèm lem nói xin lỗi cậu.”
“Cầu xin cậu trả tiền giúp ông ta, còn hứa hẹn sau này sẽ không tiếp tục cờ bạc nữa.”
“Với tính cách của cậu, dù biết ông ta không đáng tin nhưng chắc chắn cậu vẫn sẽ mềm lòng.”
“Đến lúc đó, cha cậu không có gánh nặng nợ nần trong lòng, còn có tiền sinh hoạt cậu cho hàng tháng.”
“Ông ta sẽ chứng nào tật nấy.”
“Ông ta biết có đứa con trai ngoan là cậu sẽ không ngừng giúp ông ta chặn lỗ.”
“Ông ta lại càng ngày càng phóng túng hơn.”
“Cuối cùng, không chỉ việc buôn bán của cậu bị đạp đổ.”
“Hơn nữa, vì cứu cha cậu, cậu bị ép phải đảm bảo khoản nợ cho ông ta.”
“Sau cùng, cậu cũng nợ ngập đầu...”
“Sau bao thăng trầm, kết cục là cậu sẽ đi thẳng lên sân thượng...”
“Điều khó giải thích nhất là dù tôi đã nói kết quả này cho cậu.”
“Sau khi cậu đưa ra lựa chọn vẫn sẽ đi đến bước đường này.”
“Chỉ là thời gian sớm mấy năm hoặc muộn hơn mấy năm, quá trình ở giữa hơi khác nhau chút ít thôi.”
[Người Học Thức Đường Phố] nghe vậy thì há hốc mồm, rất lâu sau cũng không thể khép miệng lại.
Vô số khán giả trong phòng live cực kỳ thổn thức. Không phải họ chưa từng gặp người cha hố con trai mình.
Nhưng kẻ hố con trai đến mức độ như cha bệnh hữu này quả thật là vật quý của lạ! Đúng là nát đến cực điểm!
Ông ta chẳng những không gánh vác trách nhiệm của người làm cha.
Hơn nữa còn kéo con trai mình xuống nước sau khi cậu ấy lập nghiệp.
“Bệnh hữu, cậu và cha cậu có thâm thù đại hận gì ở kiếp trước mà kiếp này phải làm con trai ông ta vậy... [Che mặt.jpg]”
“Mười năm trước, cha tôi làm việc trên cao không cẩn thận rơi xuống thành người thực vật. Ngày nào tôi và mẹ tôi cũng phải bỏ tiền, bỏ thời gian chăm sóc ông. Lúc đầu, tôi cho rằng như thế đã xui lắm rồi. Nay so sánh với bệnh hữu, tôi cảm thấy ông bô nhà mình thật sự là thiên sứ mà... [Cười khóc.jpg]”
[Người Học Thức Đường Phố] đột nhiên nhíu mày nói: “Chờ chút đã, bác sĩ Từ.”
“Tôi có một nghi vấn...”
Từ Huyền mỉm cười: “Cậu nói đi.”
[Người Học Thức Đường Phố] cau mày nói: "Nếu là như vậy."
"Vậy cho dù tôi nghiêm túc học tập, sau này tìm việc làm như người bình thường."
"Lẽ nào cha tôi không đến tìm tôi, kéo tôi vào hố lửa à…"
Khán giả xem live khác vừa nghe thấy vậy, cũng là ngây ra.
Điều này… nghe có vẻ có lý…
Gặp phải người cha như này, chỉ cần có chút thành tựu thì sẽ bị thu hút đến. Lẽ nào bệnh hữu này làm ăn kiếm được tiền thì sẽ bị hại, đi làm không hại được?
Từ Huyền cười nhạt, lắc đầu: "Cậu yên tâm, sẽ không có tình hình này xảy ra đâu."
[Người Học Thức Đường Phố] nhíu mày: "Tại sao?"
Từ Huyền nói: "Với thành tích của cậu, sau khi tốt nghiệp chính quy sẽ tiếp tục làm nghiên cứu sinh."
"Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ học tiến sĩ."
"Mấy năm nay đều ở trong trường học, ít nhất là trước ba mươi tuổi, bản thân không có tiền bạc gì cả."
"Cha cậu tìm cậu cũng không đòi được tiền, đương nhiên sẽ không làm phiền cậu."
"Đợi sau khi cậu tốt nghiệp tiến sĩ, lúc thật sự kiếm được tiền thì đã hơn ba mươi tuổi."
"Cha cậu không còn sự giúp đỡ của cậu, đến bước đường cùng, cướp bóc giết người không thành bị cảnh sát bắt vào trong đó đạp máy may."
"Ít nhất là trong vòng hai mươi năm không ra ngoài được..."
[Người Học Thức Đường Phố] nghe đến ngây ra.
Lúc này, biểu cảm trên mặt cậu hết sức phức tạp.
Trong lòng cũng không biết bản thân nên vui hay là nên buồn. Mà vô số khán giả trong phòng live đã bắt đầu vui vẻ.
"Ha ha, tin tức này khiến tôi vui vẻ từ đầu đến chân!"
"Bệnh hữu, tôi biết là cha cậu không nên thân, cậu xem nói trúng rồi đúng không! [Đầu chó. JPG]."
"Nể mặt cha cậu, trước khi cậu tốt nghiệp tiến sĩ, tuyệt đối đừng kiếm tiền!"
[Người Học Thức Đường Phố] nhìn thấy những màn đạn này, cũng có chút dở khóc dở cười.
Cậu bất đắc dĩ lắc đầu: "Các người cũng coi trọng tôi quá."
"Nói giống như tôi muốn kiếm tiền là có thể kiếm được vậy..."
"Đúng rồi, bác sĩ Từ, cái bát vỡ này..."
Từ Huyền nói: "Cậu có thể trao đổi Wechat với giáo sư Vương."
"Sau khi ngắt kết nối, tự giao dịch là được."
"Cậu không cần lo lắng, sẽ không sao đâu."
[Nhà Sưu Tầm Vương Lâm] mở miệng nói: "Nếu bác sĩ Từ đã lên tiếng thì tôi đây chắc chắn phải tin rồi."
"Cậu cho tôi tài khoản, tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền cho cậu, chuyển khoản WeChat cũng được."
[Người Học Thức Đường Phố] cảm kích nói: "Cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận