Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1094 - Chân tướng của bài thuốc gia truyền

“Vì vậy anh ta càng nghĩ càng khó chịu, đứng ở đó khóc.”
“Không ngờ lại có một người nhường chỗ ngồi cho anh ta...”
“Còn vỗ tai anh ta khuyên anh bớt đau buồn.”
“Từ đó về sau, anh ta giống như mở ra một vùng trời mới.”
“Cùng ngày hôm đó, anh ta vừa về là đặt mua một hộp đựng tro cốt luôn.”
“Dùng cái thứ đó để thay thế hộp đựng cơm, đựng bữa trưa của công ty...”
“Mỗi lần lên xe buýt, anh ta lại ôm một ‘hộp đựng cơm’ đến trước một chỗ ngồi.”
“Trên cơ bản không quá năm phút, người khác sẽ nhường chỗ ngồi cho anh ta...”
Vẻ mặt [Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] dại ra: “Gì cơ? Cái thứ... cái thứ kia là hộp cơm của anh ta ư?”
“Từ đã bác sĩ Từ, vậy tại sao tôi còn thấy nó động đậy thế...”
“Những người khác đều là có mắt không tròng à!”
“Tóm lại chuyện này không bình thường đi?”
Từ Huyền ung dung nói: “Chuyện này ấy hả, nguyên nhân cũng rất đơn giản thôi.”
“Người đi xe buýt ấy phần lớn đều là người đi làm.”
“Từ lâu đã thấy anh ta không chỉ một lần rồi.”
“Có một lần khi anh ta đang diễn vở đấy thì không cẩn thận loạng quạng vấp ngã.”
“Nên làm đổ mất hộp cơm...”
“Người khác đều biết hết.”
“Từ đó về sau, anh ta cũng chỉ đứng bên cạnh người lạ mặt thôi...”
“Về phần cái lọ rung ấy hả.”
“Chờ anh có bạn gái rồi là sẽ biết, trên thế giới này có rất nhiều thứ rung được...”
“Hơn nữa không chỉ có thể rung không mà còn điều khiển từ xa được nữa...”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều cười ra tiếng heo kêu.
“Ha ha, người này cũng là nhân tài đó!”
“Chết cười mất, vì đoạt chỗ ngồi thôi mà, hay thật hay thật.”
“Cảm giác bệnh hữu này thú vị ghê!”
Lúc này [Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] đã triệt để đứng mát. Ở trước màn hình, trên khuôn mặt thật thà là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Hai sự kiện hiểu lầm liên tục đã tạo thành đả kích nặng nề cho nội tâm của anh.
Lại liên tưởng đến từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn nghiêm túc học tập, đáng tiếc thành tích vẫn không thể tốt hơn được. Giờ phút này thậm chí anh còn có chút hoài nghi nhân sinh...
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] khổ sở nói: “Bác sĩ Từ, chẳng lẽ tôi bị thiểu năng thật à...”
Từ Huyền mỉm cười: “Thiểu năng thì không đến nỗi.”
“Chỉ là có chút quá đơn thuần thôi.”
“Nhất là anh còn có khuôn mặt thật thà này nữa chứ...”
“Người khác vừa nhìn thấy nó, cũng cảm thấy anh khá dễ lừa gạt.”
“Hai nguyên nhân đó cộng lại, tạo nên số lần bị mắc lừa cũng nhiều hơn chút chút.”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn mình lanh lợi hơn chút, thế nhưng không có cách nào cả.”
“Ai bảo trong nhà tôi, cha mẹ tôi đều thành thật cả đời chứ.”
“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy họ lừa người khác lần nào.”
“Tôi vốn không thông minh cho lắm, lại không có người dạy tôi.”
Sắc mặt Từ Huyền đột nhiên có chút vi diệu: “Bệnh hữu, tôi có chuyện chưa nói cho anh.”
“Anh còn nhớ rõ bài thuốc gia truyền mẹ anh dạy để không bị bệnh đi.”
“Bà ấy bảo anh mỗi lần tắm cứ ngậm một ngụm nước ở trong miệng.”
“Làm vậy thì sẽ không dễ đổ bệnh.”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] đột nhiên cảm thấy có chút không ổn: “Làm sao vậy bác sĩ Từ.”
“Không phải... không phải mẹ tôi cũng lừa tôi đấy chứ?”
Từ Huyền gật đầu với vẻ mặt đồng tình: “Không có cách nào.”
“Hồi anh còn bé, lần nào mẹ anh tắm cho anh, anh cũng thích hát lắm.”
“Lại còn hát rất lớn, nhưng vô cùng khó nghe.”
“Mẹ anh nghe mà đau đầu, vì vậy nên nghĩ ra một biện pháp, thần bí nói cho anh biết bài thuốc gia truyền này.”
“Từ đó về sau, lần nào anh tắm cũng rất im lặng...”
“Cho nên...”
Từ Huyền ung dung nói: “Trong chuyện này, cũng không thể trách cha mẹ anh được.”
Sau khi [Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] nghe xong, cả người đều thấy bất ổn. Hai tay anh ôm đầu, khuôn mặt đầy đau đớn.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều suýt nữa thì cười đến rút gân.
Vô số khán giả xem live đều điên cuồng trêu chọc.
“Bài thuốc gia truyền đúng không? Ngưỡng mộ ngưỡng mộ ~”
“Đã học xong, con của tôi cũng thích hát lúc tắm, lại còn khó nghe vờ lờ nữa, hôm nay tôi sẽ làm thế luôn [đầu chó.jpg]”
“Vừa nãy còn nghĩ cái bệnh mà bác sĩ Từ nói có chút quen tai, đột nhiên nhớ ra người từng mắc bệnh này trước đó chính là bệnh hữu [Ông mày cứ kiêu đấy, làm gì được nhau] đánh mất vợ mình ấy.”
“Ha ha, thực lực của hai vị này sàn sàn như nhau, ngang tài ngang sức cả.”
“Cũng may mà bác sĩ Từ không đồng ý tìm sư phụ cho bệnh hữu này, bằng không chẳng phải sư phụ sẽ bị tên nghiệt đồ này chọc tức à [cười khóc.jpg]”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Bệnh hữu còn có chuyện gì không?”
“Nếu như không thì chúng ta kết thúc tại đây ha.”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] bụm mặt, cảm thấy đã không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa...
Anh vội vàng nói: “Không có không có.”
“Bác sĩ Từ, để tôi trả phí cố vấn cho anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận