Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 875 - Không hề nghi ngờ, lần này chắc chắn bác sĩ Từ tính sai rồi! (3)

Dính đến thượng cổ, suy tính sai lầm là chuyện rất bình thường thôi.
Niên đại càng xa xưa, đẳng cấp của thứ phải suy tính càng cao thì càng khó đoán.
Cũng may mà thời hiện đại này không có đại năng nào cả, thực lực của các vị đạo hữu đều cùi bắp giống như nhau.
Nếu như là ở thượng cổ, nếu như một ít tiểu gia hỏa mới học đạo thuật số mà dám ngu ngốc đi suy nhân quả trên người tính đại lão, thậm chí đều có thể bị trực tiếp phản chấn tử vong...
Cứ như vậy.
Rất nhanh, tất cả tài nguyên đều bị đóng gói mang đi, đến cả một cọng cỏ cũng không hề lưu lại. Ngay cả phù văn cổ xưa trên vách tường đều bị đào xuống.
Toàn bộ động phủ triệt để bị tháo gỡ thành phôi phòng bao gồm cả bề ngoài...
Một đám tu sĩ đều mặt mày rạng rỡ đi ra động phủ, ngồi xe chạy đến sân bay gần nhất để rời khỏi đây. Chỉ để lại mấy nhân viên công tác hoàn thành công tác còn lại.
Bao gồm cả việc dỡ bỏ máy khoan hầm, đều là một số lượng công việc không nhỏ. Đúng lúc này.
Mặt đất có chút chấn động khẽ khàng.
Có điều chấn động ấy quá nhẹ nhàng, nhân viên công tác ở đây đều không có cảm giác được. Thỉnh thoảng có mấy nhân viên nhận ra, cũng cho rằng đó là ảo giác của mình thôi.
Chờ đến tối, đến khi nhân viên công tác tan việc dựng lều trại ở bên ngoài gần đó, mặt đất lại nhẹ nhàng chấn động một cái.
Sau đó chấn động này càng lúc càng lớn, tiếng động càng ngày càng to!
Ầm ầm!
Lớp đá dày mấy mét dưới mặt đất bị phá tan! Vô số gió đen hiện ra từ bên trong!
Nhân viên công tác Cục quản lý linh dị trực ban ở bên ngoài cũng phát hiện động tĩnh.
“Tiếng gì thế?”
Lúc mấy nhân viên trực ban của Cục quản lý linh dị chạy tới, suýt chút nữa thì bị dọa đái ra quần!
Chỉ thấy vô số bóng đen bay ra từ cửa hang hình tròn mà máy khoan hầm móc ra. Chúng bay thẳng đến không trung và tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Nhìn kỹ thì thân hình hình tượng của những thứ ấy khác nhau. Có đầu người thân thú, đầu thú thân người.
Còn có một số thứ bất quy tắc không thể diễn tả được, toàn thân toàn là xúc tua...
“Đây là... thế giới ngoại giới!”
“Khặc khặc khặc khặc, cuối cùng lão phủ cũng không cần phải bị giam trong lồng giam nho nhỏ đó rồi!”
“Ta nghe lão tổ tông từng nói, bên ngoài có một loại mỹ thực tên “người”. Thịt người ăn ngon lắm đó! Ực ực ~”
Sắc mặt của toàn bộ các nhân viên Cục quản lý linh dị đều tái nhợt.
Đến cuối cùng khi không còn động tĩnh gì nữa, họ mới vội vàng luống cuống tay chân gọi điện thoại.
“Mau thông báo cho mặt trên đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ngày hôm sau, trên núi Tiểu Cô.
Sáng sớm, Số 9 đã nóng lòng sốt ruột chờ đợi ở chân núi.
Sau khi Tử Nam đưa anh lên núi và mang anh đi gặp Từ Huyền, Số 9 nói với dáng vẻ hết hồn vía hình dạng, vẻ mặt đưa đám: “Bác sĩ Từ, xong đời rồi xong đời rồi!”
“Lần này hình như chúng ta đã chọc phải rắc rối lớn rồi!”
“Ngày hôm qua Cục quản lý linh dị chúng tôi tìm tòi một di tích động phủ, kết quả không biết đã thả ra thứ gì nữa...”
“Dừng lại!”
Từ Huyền ung dung nói: “Anh phải làm rõ trước.”
“Là các anh chọc phải phiền toái lớn, không phải tôi...”
Số 9 bị lời này chặn họng, không khỏi câm nín.
Anh thở dài nói: “Rồi rồi, là chúng tôi chọc phải phiền toái lớn, tôi thừa nhận...”
“Bây giờ không phải lúc để nói cái này.”
“Bác sĩ Từ, anh nói xem rốt cuộc thứ bị nhốt trong động phủ ấy là cái gì?”
“Bây giờ phía trên vô cùng lo lắng đối với chuyện này, rất sợ là sẽ có ảnh hưởng gì cho dân chúng...”
Từ Huyền mỉm cười, gật đầu nói: “Các anh lo lắng đúng rồi.”
“Ảnh hưởng ấy phải lớn hơn rất nhiều trong tưởng tượng của các anh...”
Số 9 mới vừa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: “Vậy là tốt rồi... Chờ đã, bác sĩ Từ anh nói cái gì?”
Từ Huyền ung dung nói: “Động phủ của vị tu sĩ tiền bối mà các anh đi kia, phía dưới nó còn có một kết giới bịt kín.”
“Bên trong vốn giam giữ yêu quái ông ấy bắt được khi còn sống, còn có mãnh thú linh tinh nữa.”
“Sau đó vị tiền bối này chết ở bên ngoài, mấy con yêu quái đó tiếp tục tại bị giam giữ ở bên trong.”
“Sau đó các anh đi qua, phá hư phong ấn ấy.”
“Mấy con yêu quái đó cũng trốn ra ngoài.”
“Khoảng chừng phải hơn chục con...”
Số 9 nghe thế, khắp khuôn mặt đều trắng cắt không một giọt máu! Yêu quái thượng cổ!
Đờ mờ đó là khái niệm gì chứ!
Cái thứ đó, một con thôi cũng đủ để gây long trời lở đất rồi! Bây giờ lại là tận mấy chục con.
Sợ là sắp thành thiên tai luôn ấy!
Từ Huyền cười nhạt: “Có điều anh yên tâm đi, tuy tuổi thọ của yêu thú dài lâu nhưng cũng không sống được tới giờ.”
“Một nhóm yêu quái sớm nhất đều đã chết sớm rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận