Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 345 - Phong thuỷ trong nhà này vốn rất tốt nhưng lại bị anh làm hỏng bét cả rồi! (2)

“Kết quả, anh vừa chuyển tới đã độc chết nhiều tộc nhân của người ta như vậy.”
“Thế này còn muốn để người ta phù hộ anh, làm sao có cửa?”
Hai vợ chồng [Bồ Tát Phù Hộ] giờ đây đã nghe đến triệt để choáng váng. Nếu không phải Từ Huyền nói tới, bọn họ hoàn toàn không biết còn có loại chuyện này.
Từ Huyền nói tiếp: “Lúc đầu, trong nhà anh nuôi chú chó kia, nó đã phát hiện có chuột đang len lén nhắm đến đứa nhỏ.”
“Thế là mỗi ngày nó bảo vệ kè kè bên cạnh cô bé, cắn chết không ít chuột.”
“Anh nhớ khoảng thời gian đó trong nhà anh thường xuyên xuất hiện chuột chết chứ, chính là do nó làm.”
“Bản thân nó cũng bị thương không ít.”
“Chỉ là hai anh chị không hề chú ý tới nó, cho nên mới không biết thôi.”
“Dù sao chú chó này cũng đã lớn tuổi, dần dần không chống đỡ được nữa.”
“Lại thêm sau đó hai người đuổi chó đi, mấy con chuột kia lập tức không còn kiêng nể gì nữa.”
“Chẳng lẽ hai anh chị không phát hiện kể từ khi đưa chó đi, đứa nhỏ còn bị thương nghiêm trọng hơn à?”
Hai vợ chồng [Bồ Tát Phù Hộ] đều im lặng.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live cũng không nhìn nổi.
“Chú chó này cũng quá đáng thương rồi đó?”
“Còn bảo nuôi từ nhỏ tới lớn, vậy mà một chút quan tâm cũng không có, ngay cả trên người chú chó có thương tích cũng không biết!”
“Càng nghĩ càng thấy thiệt thòi thay chú chó ấy! Đã vất vả cực nhọc bảo vệ đứa bé thì thôi, lại còn bị đánh gãy chân đuổi đi!”
Người chồng đau khổ nói: “Đừng nói nữa, bác sĩ Từ, anh đừng nói nữa. Tôi biết sai rồi.”
“Bây giờ tôi lập tức đi đón A Hoàng về.”
“Chữa khỏi chân cho nó.”
“Sau này nó muốn ăn cái gì, tôi đều cho nó hết.”
Từ Huyền nhàn nhạt nói: “Anh đừng vội đón chó về.”
“Nghe tôi nói xong trước đã.”
“Anh có nghĩ xem chuyện này phải giải quyết thế nào chưa?”
Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Hiện giờ bọn họ biết được chân tướng cũng có chút sợ hãi.
Dù sao vợ chồng bọn họ đều là người bình thường.
Bảo Gia Tiên giờ đây đã biến thành Hủy Gia Tiên, bọn họ có thể làm gì được? Tuy chỉ là một đám chuột, nhưng dầu gì cũng chiếm một chữ “Tiên” mà!
Người chồng nói với vẻ mặt thấp thỏm: “Bác sĩ Từ, chỉ cần có thể chữa khỏi cho con gái, tôi đều làm theo lời anh hết.”
Từ Huyền mỉm cười nói: "Tôi có ba cách."
"Cách thứ nhất đơn giản nhất, cũng là cách tiêu hao nhỏ nhất."
"Ngoại trừ một tác dụng phụ nho nhỏ."
"Chính là anh trở về quê nhà, dẫn con chó kia lại đây."
Người chồng mong đợi nói: "Bác sĩ Từ, ý cậu là để A Hoàng bảo vệ đứa trẻ?"
Từ Huyền lắc đầu: "Anh nghĩ gì vậy, sao có thể!"
"Trước khi anh đánh gãy chân nó đã không bảo vệ được, hiện tại càng không thể."
Người chồng nghe thấy câu nói này, lập tức ngượng ngùng, không còn nói thêm gì nữa.
Từ Huyền ung dung nói: "Cái tôi nói là, kéo nó về nhà hai người, trực tiếp đánh chết!"
"Sau đó hai người coi nó là cống phẩm, dâng lễ xin lỗi Bảo Gia Tiên của nhà hai người."
Hai vợ chồng họ đều bị dọa sợ.
Từ Huyền tiếp tục nói: "Con chó này của nhà hai người đã cắn chết không ít đồng tộc của bọn nó."
"Đánh chết nó ở trong nhà, những con chuột đó biết được thành ý của hai người, tất nhiên sẽ hết giận."
"Sau này cứ ngày một, mười lăm hằng tháng. Hai người bày chút rượu nước thức ăn cúng đúng hạn."
"Đương nhiên sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho hai người nữa."
"Đợi đến khi tròn ba năm sau, sẽ bắt đầu phù hộ cho hai người."
Người chồng im lặng một lúc, rồi nói: "Bác sĩ Từ, tôi muốn nghe thêm cách khác."
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Cách khác thì hao phí hơi nhiều."
"Hai người vừa mới mua nhà, chưa chắc có thể nhận được."
Người chồng cắn răng nói: "Tôi vẫn muốn nghe."
Từ Huyền gật đầu: "Cách thứ hai, bây giờ hai người hãy lập tức bán nhà, chuyển nhà đi."
"Chuyển ra bên ngoài."
"Sau này bọn nó sẽ không gây phiền phức cho hai người nữa."
"Còn cách thứ ba thì không cần chuyển nhà."
"Chỗ tôi có ‘thuốc diệt chuột’ dài hạn có tình chất đặc biệt, nhưng giá cả hơi đắt đỏ."
"Tình hình này của hai người, ít nhất cũng phải mười mấy vạn tệ."
Vợ chồng hai người họ nhỏ giọng thương lượng.
Người chồng cười khổ nói: "Bác sĩ Từ, hai chúng tôi nghĩ kỹ rồi, chúng tôi sẽ mua thuốc diệt chuột của anh."
Nghe thấy anh ta nói như vậy, rất nhiều khán giả xem live trong phòng live cũng buông lỏng trái tim treo lơ lửng.
"Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng hai người muốn giết chết con chó đó."
"Bệnh hữu, coi như anh còn tí nhân tính."
Người chồng cũng bất đắc dĩ: "Tôi vốn đã có lỗi với nó, cũng không thể làm thêm chuyện có lỗi với nó nữa."
"Dù sao cũng theo tôi nhiều năm như vậy."
"Để... để tôi đánh chết nó, tôi thật sự không ra tay được."
Từ Huyền mỉm cười: "Được, vậy đợi sau khi xong livestream, sẽ gửi tin nhắn WeChat riêng cho anh ở hậu đài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận