Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 509 - Cháu trai là do chính bà hại chết (2)

Từ Huyền gật đầu: "Bà nói không sai, cháu trai của bà đúng là bị sủi cảo của bà độc chết."
"Không thể nào!"
Bà nội đứa nhỏ lập tức hét ầm lên: "Sủi cảo là do chính tay tôi làm."
...
"Thịt cũng là mua ở siêu thị, sao có độc được chứ?"
Từ Huyền cười nhạt: "Bà còn nhớ sủi cảo này ngoại trừ thịt, thì còn bỏ gì không?"
Bà nội đứa nhỏ hừ một tiếng: "Là rau hẹ hôm qua tôi thấy người nhà bên cạnh trồng ở trong vườn."
"Vì vậy đã đi vào hái một ít về làm sủi cảo."
"Điều này thì có vấn đề gì?"
Giọng nói của Từ Huyền lãnh đạm: "Vấn đề là... cái mà người ta trồng hoàn toàn không phải là rau hẹ."
"Cái mà anh ta trồng là hoa thủy tiên!"
"Thứ này lúc vừa mọc giống y hệt với rau hẹ."
"Thứ như hoa thủy tiên, tuy là cây cảnh nhưng thật ra lại có độc."
"Bên trong có chứa độc latin, dùng hàm lượng ít, có thể dẫn đến tử vong."
Từ Huyền nhìn bà cụ, ung dung nói: "Bà lớn tuổi nhưng không có văn hóa, không phân biệt được hoa thủy tiên với rau hẹ thì cũng có thể hiểu được."
"Nhưng ai bảo bà đi trộm đồ của người ta chứ?"
"Nếu bà thành thật xin người ta, chỉ sợ dù quan hệ của anh ta với bà có xấu chăng nữa, vì sợ gánh chịu trách nhiệm, cũng sẽ nói rõ cho bà."
"Nhưng bà không hỏi đã lấy, mới là nguyên nhân cơ bản hại chết cháu trai bà."
"Còn đây có được gọi là báo ứng hay không thì bản thân bà tự suy xét đi."
Từ Huyền nói xong, sắc mặt của bà nội đứa nhỏ trở nên vô cùng trắng bệch.
Ánh mắt của bà nội đứa nhỏ mê man, tự lẩm bẩm: “Cháu của tôi thế mà lại bị chính tay tôi độc chết ư.”
Cha mẹ của đứa nhỏ ở bên cạnh đều có vẻ mặt bi phẫn.
Khuôn mặt mẹ đứa nhỏ đều có chút vặn vẹo: “Tôi đã sớm nói với bà là bà đừng có mà chiếm món lời nhỏ, nhưng bà vẫn luôn không nghe cơ. Bây giờ bà xem đi!”
“Bà trả con tôi lại cho tôi đi!”
Lúc này, bà nội đứa nhỏ phục hồi tinh thần lại, sắc mặt hốt hoảng nói: “Chuyện này không trách tôi được, đều trách bọn họ cả!”
“Ai bảo bọn họ để thứ có độc ở trong sân kia chứ!”
“Tôi muốn đi kiện bọn họ! Kiện bọn họ vì đã độc chết cháu của tôi!”
Lúc này, cảnh sát Vương ở bên cạnh ho một tiếng.
“Bà lão à, loại chuyện này cũng không thể trách người ta được...”
“Tôi chính là cảnh sát đây. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm qua của tôi, bà có đi kiện cũng vô dụng thôi, không thắng kiện được đâu.”
“Hàng xóm kia của bà không có bất kỳ lỗi lầm nào cả.”
“Người ta cũng không tài nào ngờ được chuyện bà sẽ trộm thứ đó để làm sủi cảo ăn được...”
Bà nội đứa nhỏ vẫn cứ khóc lóc om sòm như trước: “Tôi mặc kệ! Tôi chính là muốn đi tìm hắn ta đó!”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi khuyên bà tốt nhất vẫn là đừng có ý nghĩ đó.”
“Nếu như bà không muốn có phiền toái, không chỉ không nên đi gây chuyện.”
“Tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn đi nói lời xin lỗi với hàng xóm, còn phải có thái độ tốt một chút nữa.”
Vẻ mặt của bà nội đứa nhỏ không thể tưởng tượng nổi: “Hắn ta đã độc chết cháu của tôi mà tôi còn phải đi xin lỗi á?”
“Dựa vào cái gì chứ?”
Sắc mặt Từ Huyền đầy kỳ lạ: “Bà còn hỏi tôi là dựa vào cái gì á?”
“Chẳng lẽ bà không biết mà đã trộm đồ à??”
“Chẳng lẽ không cần phải xin lỗi à?”
“Vị cảnh sát Vương này chính là đã nghe hết những gì bà nói từ nãy tới giờ rồi đấy.”
Cha đứa nhỏ cũng thở dài:
“Mẹ à mẹ đừng ngang ngược không nói lý lẽ thế nữa.”
“Việc này căn bản là không thể trách người khác được.”
“Chúng ta vẫn nên về nhà đi thôi...”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cảnh sát Vương đột nhiên vang lên. Anh nhìn thoáng qua rồi lập tức ấn nút nghe.
“Alo, ừ đúng thế, bọn họ đang ở bên cạnh tôi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cảnh sát Vương cúp điện thoại, sau đó tiếc nuối nói: “Sợ là mấy người tạm thời không trở về được.”
Anh nói với giọng điệu đầy phức tạp: “Người hàng xóm kia của bà đã báo cảnh sát lập án rồi.”
“Giống thủy tiên mà anh ta trồng là giống trân quý.”
“Bà đã cắt quá nhiều, khiến đối phương tổn thất hơn mấy ngàn tệ.”
“Đã đạt đến tiêu chuẩn để lập án rồi.”
“Hơn nữa anh ta còn bảo là có camera theo dõi, có chứng cứ chứng minh đúng là do bà làm.”
“Bà lão à, bà đã không tránh thoát nổi hiềm nghi ăn cắp rồi.”
“Sợ là bà phải đến cục của chúng tôi một chuyến.”
Bà nội đứa nhỏ nghe nói như thế thì sắc mặt chợt biến đổi, thân thể run lẩy bẩy. Cho đến lúc này bà ta mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Cảnh sát Vương lên tiếng chào Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, tôi còn có chút việc, hôm nay e là không thể nói với anh được.”
“Thôi thì để tôi tìm anh lần sau vậy, tôi đi trước đây.”
Anh ta nói rồi dẫn bà nội đứa nhỏ rời khỏi.
Còn lại cha mẹ của đứa nhỏ cũng vội vội vàng vàng theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận