Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 975 - Ma trơi của tôi dừng ở bên ngoài an toàn không?

Khóe miệng của Tiểu Si co giật.
Cô vốn nghe Từ Huyền nói đến trường học, không có cảm giác gì cả. Sau đó đăng bài hỏi trên mạng mới biết khủng bố đến vậy! Không chỉ không thể mang điện thoại chơi.
Còn phải làm bài tập về nhà với số lượng khiếp người! Tròng mắt của Tiểu Si chuyển động, lại nghĩ đến một cái cớ.
"Sư phụ người tưởng tượng đi."
"Đến hiện tại, vẫn chưa dạy con và sư tỷ gì cả."
"Nếu hai bọn con đến trường học, lần đầu tiên đi học bị những giáo viên đó dạy."
"Thì sư phụ người thiệt thòi biết mấy!"
Cô vô cùng đau đớn nói: "Hơn nữa, sư phụ, người không biết đâu."
"Con nghe nói hiện tại trong trường học có rất nhiều học sinh hư."
"Nếu như con và sư tỷ bị những học sinh hư đó dạy hỏng, vậy người sẽ không có đồ đệ tốt nghe lời như bây giờ nữa!"
"Điều này vẫn chưa xem là thảm nhất!"
"Thảm nhất là con và sư tỷ xinh đẹp như vậy."
"Nếu như để tên lưu manh nhuộm tóc vàng nào đó để ý, theo đuổi bọn con."
"Đến lúc đó, cậu ta lái chiếc mô tô loè loẹt, có thể chọc mù mắt người khác chạy đến trước phòng tư vấn."
"Còn có vẻ mặt đắc ý hỏi người: Ma trơi của tôi dừng bên ngoài có an toàn không?"
"Sư phụ yêu quý của con ơi, đến lúc đó người đau lòng không kịp nữa đâu…"
Phụt!
Tống Sở Sở đang uống nước bên cạnh, ban đầu nghe rất vui vẻ. Nghe đến phía sau thì lập tức phun nước ra ngoài.
"Khụ khụ..."
Trong cổ họng cô cũng bị sặc nước, chợt ho khan mấy tiếng.
Tiểu Si liếc mắt nhìn Tống Sở Sở, vẻ mặt nghiêm túc: "Sư phụ người xem, ngay cả sư điệt Sở Sở đều cảm thấy con nói có lý kìa."
"Con thông minh như vậy vẫn chưa tính đâu."
"Người xem sư tỷ ngây thơ như thế, rất dễ bị gạt!"
"Mấy đứa trẻ hư đó vừa lừa gạt đã đến tay!"
"Sư tỷ, tỷ nói xem ta nói có đúng không?"
Tử Nam bên cạnh ngây ra chớp mắt, phát ra một tiếng nghi hoặc: "Hả?"
Vẻ mặt Tiểu Si vô tội dùng ngón tay chỉ vào Tử Nam: "Sư phụ người xem, con nói không sai đúng không…"
Khóe miệng của Tống Sở Sở co giật.
Đỉnh lắm! Đến bây giờ cô mới phát hiện.
Thì ra trong phòng tư vấn, sư thúc Tiểu Si mới là người kế thừa [Công lực lừa gạt] của Từ Huyền! Từ Huyền liếc mắt nhìn Tiểu Si, cười như không cười: "Con đừng viện cớ nữa."
"Ta đã cho người báo danh cho các con ở trường học rồi."
"Mấy ngày này hãy hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi cuối cùng trước khi đến trường đi."
Tiểu Si nghe thấy lời này, toàn thân lập tức tản ra khí thế.
Cô không cam lòng giãy giụa lần cuối: "Không công bằng!"
"Tại sao chỉ có con và sư tỷ phải đi học, đại sư huynh thì không cần đi..."
Từ Huyền cười nhạt: "Yên tâm, sau này đại sư huynh của con cũng không dễ dàng."
Sau khi nhìn thấy Tiểu Si hoàn toàn chấp nhận số phận, có dáng vẻ không thiết sống nữa. Khóe miệng Từ Huyền cũng lộ ra nụ cười.
Muốn để hai người này đi học, tất nhiên không phải là thật sự học mấy kiến thức căn bản giáo dục bắt buộc. Từ Huyền đều có sắp xếp với tương lai của ba đệ tử.
Ngoại trừ Tiểu Si là chủ địa phủ.
Hai đệ tử khác cũng có trọng trách của mình.
Thậm chí có thể nói... trách nhiệm quan trọng hơn cả Tiểu Si! Chỉ là hiện tại vẫn chưa phải là sân khấu của bọn họ... Bố trí của hắn vẫn chưa hoàn thành…
Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên phía ngoài phòng tư vấn.
“Xin chào? Cho hỏi có ai không?”
“Bác sĩ Từ có ở đây không?”
“Hả, sao không thấy ai hết vậy? Rõ ràng theo chỉ dẫn thì địa chỉ ở chỗ này mà?”
Ngay sau đó, có hai người từ ngoài tiến đến phòng tư vấn.
Trong đó, một người là bác gái hơn năm mươi tuổi, vóc dáng khỏe mạnh. Bác gái này vừa đi vừa lẩm ba lẩm bẩm trong miệng. Đây chính là người vừa hô to hỏi “có ai ở đây không” ban nãy.
Người còn lại là cô gái trong sáng đáng yêu hơn hai mươi tuổi đang khoác cánh tay bác gái.
Sau khi em gái đáng yêu này nhìn thấy Từ Huyền, mặt mày lập tức trở nên hưng phấn.
Kế đến, rất nhanh cô đã khôi phục lại bình thường, thoạt nhìn hơi ngại ngùng.
Không đợi em gái này cất lời. Bác gái bên cạnh đã lớn tiếng chào hỏi: “Hế, ngài chính là bác sĩ Từ phải không?”
“Đẹp trai quá đi!”
“Giống y hệt trong điện thoại! Không khác tí nào luôn~”
Cô gái bên cạnh khẽ ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ có thể nhỏ nhẹ lại một chút được không?”
Cô bé này nhẹ giọng nói: “Xin chào bác sĩ Từ. Chào cô, Sở Sở.”
“Tôi gặp phải một ít phiền toái, muốn thỉnh giáo ngài ạ.”
“Không biết bác sĩ Từ ngài có thuận tiện không?”
Tống Sở Sở không khỏi vui vẻ.
Cô gái này dứt khoát, rõ ràng hơn mẹ cô nhiều.
Một người thì hận không thể khiến cả con phố sát đó đều nghe thấy giọng mình.
Người khác thì tiếng nói nhỏ đến mức quá đáng.
Nếu không phải hiện tại Tống Sở Sở cô cũng coi như người tu hành nên hai tai tương đối nhạy cảm, chỉ e khó có thể nghe được cô gái này nói gì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận